Tuy rằng cô ấy ngốc nghếch, nhưng vẫn mơ hồ hiểu được tâm trạng thế này là không đúng, là người bình thường không có, là không thể để Vân Cẩm Thời biết được.
Quan trọng là — hình như khi nãy cô ấy đã làm sai chuyện gì, A Thời có thể chán ghét cô ấy không, có thể không bao giờ thích cô ấy nữa không, có thể vứt cô ấy vào trong ngõ nhỏ lần nữa, như chưa từng nhặt được cô ấy hay không?
Đường Đường biết, những sinh vật giống như con người đều là như vậy, sẽ bởi vì nhất thời hứng khởi nhận nuôi một con mèo hoang, sau đó trong lúc tiếp xúc hàng ngày phát hiện con mèo con này cũng không ngoan ngoãn, đáng yêu hoặc có những thuộc tính nào đó mà họ thích như họ đã nghĩ, ngược lại sẽ gây ra phiền phức cho họ, vì thế bọn họ sẽ lại mang con mèo con ấy đi vứt bỏ.
Mà cô ấy, theo một nghĩa nào đó rất giống một con mèo hoang.
Không, thậm chí cô ấy còn không bằng một con mèo hoang, dù sao phiền phức mà một con mèo con có thể tạo ra là có hạn, tài nguyên lãng phí cũng là có hạn, mà cô ấy là một con người.
Là một con người có lòng tham muốn được thật nhiều sự ấm áp từ A Thời, luôn ở lại bên cạnh chị.
Lúc này đây Vân Cẩm Thời đang bận rộn trong bếp, tay nghề nấu nướng của cô có hạn, nhưng làm mấy món ăn gia đình cũng không thành vấn đề, hơn nữa bởi vì thời gian hạn chế nên thức ăn bọn họ mua cũng không phức tạp, không có món nào cần thời gian dài để xử lý, phần lớn đều là những món có thể giải quyết vô cùng đơn giản.
Lúc Chu Sâm sơ chế các loại rau dưa có vẻ tay chân vụng về, nhưng cũng may anh ta vẫn vô cùng nghiêm túc, hơn nữa cũng không hỏi han gì, cho nên không khí xem như hài hòa.
"Đã rất lâu rất lâu rồi tôi mới có thể trải qua sinh hoạt...!ừm, nói thế nào nhỉ, bầu không khí sinh hoạt có gia đình này," Chu Sâm thật sự không chút dáng vẻ kiêu ngạo, xắn tay áo, ngồi xổm dưới đất nhặt rau, anh ta như nhớ tới chuyện gì, cười đến cong mắt: "Không thể không nói, là trải nghiệm rất tốt, rất khiến người ta thư thái."
"Dù sao anh cũng là một minh tinh, hơn nữa đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, đương nhiên sẽ tương đối bận rộn." Vân Cẩm Thời vừa thái rau vừa nói: "Người luôn sẽ muốn có được thứ mình không có, giống như tôi, sẽ muốn kiếm được càng nhiều càng nhiều tiền, mà như anh, sẽ hoài niệm cuộc sống bình thường."
"Nói vậy cũng không phải vô lý, nhưng chắc chắn em không đoán ra được lần trước khi tôi trải qua cuộc sống này là bao lâu về trước đâu."
"Bao lâu?"
"Có lẽ là gần mười năm." Chu Sâm nhún vai: "Cha mẹ tôi qua đời rất sớm, mà tôi không muốn đến sống ở nhà họ hàng, bởi vậy luôn sống một mình, từ lúc hơn mười tuổi đến giờ, mà con người tôi lại lười biếng, thà rằng gọi thức ăn ngoài cũng tuyệt đối không muốn tự mình động tay."
"Thật xin lỗi." Vân Cẩm Thời ngây người một chút, theo bản năng nói.
"Cũng không có gì phải xin lỗi cả, bởi vì tôi không cảm thấy những gì tôi từng trải qua là gian khổ, nhiều nhất cũng chỉ là tiếc nuối vì bọn họ không thể ở bên tôi quá lâu, nhưng tôi rất hưởng thụ cuộc sống tự do thế này." Chu Sâm cũng không biết ham muốn nói hết của bản thân là từ đâu mà đến, dù sao kể ra hai người bọn họ còn chưa tính là quá thân quen, mới vừa quen biết hai ba ngày mà thôi.
Có lẽ là Vân Cẩm Thời người này luôn khiến người ta có một cảm giác không thể nói bằng lời, nếu muốn hình dung thì chính là người này là một người có thể giữ kín bí mật, rất thích hợp làm thính giả.
Và cô ấy có thể khiến người ta cảm thấy an toàn.
Điều này nghe qua thực sự vớ vẩn, dù sao Chu Sâm là một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy, thế mà lại có thể có được cảm giác an toàn từ một cô gái trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp, nhưng mà đây là sự thật.
"Nhưng mà một mình sẽ luôn cô độc."
"Được thứ này tất nhiên sẽ mất đi thứ khác, mất đi thứ này thì tất nhiên sẽ nhận được thứ khác, đây có lẽ là quy luật tự nhiên." Chu Sâm thấp giọng nói: "Đã mất đi thứ không thể đoạt trở về, vậy lựa chọn hưởng thụ những gì bản thân có được, đây xem như là một loại quy tắc sinh tồn của tôi đi."
Anh ta không muốn nói về phương diện này lắm, có thể là trong lòng thấp thoáng lo lắng Vân Cẩm Thời sẽ hoàn toàn nhìn thấu anh ta, sau đó sinh ra một chút đồng cảm, điều đó khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
"Đúng rồi, cô bé kia." Chu Sâm tự nhiên chuyển đề tài: "Là đứa bé ở nhà họ hàng của em sao, trông có chút...!ý tôi là có chút đặc biệt."
"Trí lực của em ấy có vấn đề, là tôi nhặt trở về." Vân Cẩm Thời mở lửa đun dầu, ngữ điệu nghe rất bình thản: "Là một đứa bé rất ngoan ngoãn, nhưng tôi có chút lo lắng em ấy ở nhà một mình, cho nên định bàn với đạo diễn thử, xem có thể đưa em ấy đến phim trường không."
Vân Cẩm Thời do dự một chút, sau đó nói: "Em ấy thật sự rất ngoan, sẽ không gây chuyện rắc rối gì đâu."
"Đã xảy ra chuyện như vậy em lo lắng cũng rất bình thường, đạo diễn đó, em đừng thấy tính cách cậu ta hung dữ lại thô lỗ, đối với người cậu ta có thể nhìn vào mắt, cậu ta rất săn sóc, cho nên đừng lo lắng, nói với cậu ta một tiếng là được." Chu Sâm làm sao cũng không nghĩ bản thân sẽ nhận được đáp án như vậy, lại cảm thấy là đương nhiên.
Người đàn ông ngoài mặt thoạt trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang thét gào, trời ạ, không ngờ cô gái anh ta nhìn trúng lại còn thiện lương như vậy!
Hơn nữa Chu Sâm biết, hai người bọn họ có phần tương tự ở một phương diện nào đó, tỷ như cô độc, lại hưởng thụ cô độc.
Phương pháp giải quyết cô độc của anh ta chính là không ngừng yêu đương, duy trì mối quan hệ thân mật cùng rất nhiều rất nhiều cô gái, nhưng cho dù như thế, một đêm nào đó lúc đột nhiên tỉnh lại, cũng sẽ bị sự cô độc nặng nề đè nén đến không thể hô hấp.
Mà Vân Cẩm Thời, cô ấy lại làm chuyện có ý nghĩa hơn, nhận nuôi Đường Đường.
Trong