Đám người tụ tập ăn một bữa cơm, Mạnh Thiệu Kỳ còn mua một chiếc bánh kem lớn cho cô, là bánh red velvet.
Bánh red velvet (nguồn ảnh: ongvangfood.com)
Sau khi ăn uống no say, mọi người tìm một KTV* muốn hát hò một chốc, mọi người còn ồn ào muốn để đạo diễn bọn họ dẫn đầu hát một ca khúc sinh nhật mở màn, Chu Sâm ban nãy vẫn còn cười tít mắt, lúc ấy liền thay đổi sắc mặt, có thể nói là đau khổ tột cùng: "Các người sẽ hối hận!"
*KTV (Karaoke Television): phòng hát karaoke.
Mạnh Thiệu Kỳ lại tương đối bình tĩnh: "Được chứ, không phải là bài hát sinh nhật thôi à? Xem như là phúc lợi cho chủ nhân bữa tiệc hôm nay, người bình thường không thể nào được nghe tôi hát đâu."
Anh ta cầm micro chọn một bài hát mừng sinh nhật đẩy lên đầu, một phút sau, tất cả mọi người trong phòng đều mang bộ dạng hồn lìa khỏi xác, rốt cuộc biết vì sao ban nãy vẻ mặt Chu Sâm lại hoảng sợ như vậy...
Người ta hát đòi tiền, Mạnh Thiệu Kỳ hát muốn đòi mạng!
Nếu chỉ là ngũ âm không được toàn vẹn thì cũng không có gì, dù sao ngũ âm không đủ sẽ chỉ khiến người nghe cảm thấy rất buồn cười thôi, Mạnh Thiệu Kỳ quả thật là dùng linh hồn mà hát, hơn nữa còn dùng linh hồn hát Rock.
Hơn nữa lại còn hát loại nhạc phải gằn giọng...!hơn nữa còn lạc điệu, quả thật là tra tấn thấm sâu vào tâm hồn.
Vân Cẩm Thời:...
Cô muốn về nhà.
Vân Cẩm Thời còn cố ý che kín lỗ tai Đường Đường, để bạn nhỏ trong nhà gắng gượng sống sót trong tiếng hát đáng sợ này.
Sữa trong tay Đường Đường đều bị dọa đổ hết, có lẽ là chưa bao giờ nghe bài hát nào đáng sợ thế này.
Cuối cùng là Chu Sâm làm chúa cứu thế, anh ta bỗng nhiên nhào đến bóp cổ đạo diễn, ngăn đạo diễn nhà bọn họ lại trong lúc anh ta đang hát cực kỳ hưng phấn.
Cuối cùng vẫn là một nhóm chị gái mềm mại ngọt ngào cùng hát tặng Vân Cẩm Thời bài hát sinh nhật, ít nhiều đã xua tan tiếng hát kinh khủng khi nãy ra khỏi nơi sâu trong lỗ tai bọn họ.
Đến khi trở về khách sạn cũng đã là đêm khuya, Vân Cẩm Thời chỉ uống hai ly rượu nên cũng không say mấy, cô dắt Đường Đường, gương mặt luôn trong trẻo lạnh lùng như được hòa tan, có vẻ vô cùng dịu dàng.
Đến khi mở cửa ra, thay giày, Vân Cẩm Thời mới thấp giọng nói: "Muốn uống chút nước ấm trước không? Hay là đi tắm trước?"
"A Thời tắm trước đi, em vào ngay." Đường Đường nhìn chung quanh, mang theo một chút chột dạ.
Vân Cẩm Thời thu vào trong mắt sự chột dạ của em ấy, nhưng không hỏi tại sao, cô vào phòng tắm tắm rửa một hồi, bởi vì mỗi ngày đều tắm rửa nên cho dù là phải quay phim cả ngày thì trên người cũng không có bao nhiêu bụi bẩn.
Chủ yếu là cô muốn tẩy sạch mùi rượu trên người.
Vân Cẩm Thời tắm xong bọc khăn tắm đi từ phòng tắm ra, Đường Đường để tay sau lưng đứng trước mặt cô: "Cái đó...!em cũng chuẩn bị quà sinh nhật..."
Trông cô ấy có vẻ căng thẳng, sau đó từ từ đưa hộp quà từ đằng sau ra, nâng hai tay lên: "Tuy rằng rất rẻ tiền cũng rất bình thường, nhưng mà...!nhưng mà em..."
Cô ấy đã cố gắng, chỉ là món quà của cô ấy còn rẻ tiền lại bình thường hơn so với quà của những người khác, vốn định sẽ đưa cho A Thời trước, kết quả sau khi thấy quà của những người khác, liền cảm thấy không thể đưa tay ra được, nên mới kéo dài tới bây giờ.
Vân Cẩm Thời nhận món quà trong tay em ấy, mở giấy gói bên ngoài ra, bên trong là một chiếc áo len, màu xám, dùng phương pháp đan bình thường nhất, nhưng có thể nhìn ra được vô cùng dụng tâm, phía trên còn có chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu, được gấp lại rất cẩn thận.
"Chị có thể thử bây giờ không?"
"Đương nhiên có thể..." Đường Đường trái lại càng thêm căng thẳng, có lẽ là sợ đồ không vừa, Vân Cẩm Thời trở về phòng thay đồ, mặc chiếc áo len kia vào, bên dưới mặc chiếc quần jeans bình thường.
"Rất vừa vặn, trông cũng rất đẹp, chị rất thích." Vân Cẩm Thời xoa tóc Đường Đường: "Đây là món quà tuyệt nhất mà chị nhận được hôm nay, nhưng mà làm sao Đường Đường có được những thứ như sợi len?"
"Em...!em nhặt chai..." Cô ấy vốn muốn mua một chiếc áo len, nhưng một chiếc áo len quá mắc, cô ấy lục lọi thùng rác, nhặt chai lọ gặp được trên đường, sau khi thu được một lượng nhất định thì giao cho ông lão ngủ dưới cầu vượt kia, nhờ ông ấy bán giúp.
Tích góp từng tí một rất lâu cũng không góp đủ tiền mua một chiếc áo len, cô ấy đành phải mua len sợi, tự mình học đan một chiếc áo len, nhưng lượng len sợi có hơi nhiều, vì thế cuối cùng lại gom lại đan thêm một chiếc khăn quàng cổ.
Vân Cẩm Thời nhẹ nhàng ôm lấy em ấy, thấp giọng nói bên tai em ấy: "Nhận được quà chị rất vui, nhưng chị thà rằng em chọn làm cho chị một bữa ăn, trẻ con không cần làm nhiều như vậy, em chỉ cần an an ổn ổn trưởng thành là được rồi, còn lại cứ giao cho chị, đến khi em trưởng thành, em có thể tặng quà cho chị."
Vân Cẩm Thời không dám tưởng tượng đến việc đứa bé này làm sao lén chuồn ra khỏi nhà đi làm việc, lần trước suýt chút nữa đã bị người gạt mất, lần sau thì sao?
Đường Đường đáng thương nhìn cô: "Em...!em biết rồi."
Cô ấy chỉ muốn cho A Thời một sự bất ngờ thôi...
Vân Cẩm Thời xoa đầu cô ấy: "Không phải đang trách em, bởi vì chị thật sự rất rất vui vẻ, chỉ là chị lo lắng mà thôi, xin lỗi em, có phải làm em cảm thấy khó chịu không?"
"Không có, bởi vì em biết A Thời quan tâm em, em cũng rất vui." Cô gái nhỏ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Sau này em sẽ ngoan hơn..."
"Vậy đi tắm, hay là muốn ăn khuya?"
"Em đi tắm!" Đường Đường ngoan ngoãn vào phòng tắm, Vân Cẩm Thời thì đi thay đồ ngủ, cô đứng trước gương rất lâu, nhìn chằm chằm đồ trên người mình, hồi lâu sau mới thay đồ ngủ.
Vân Cẩm Thời chưa từng nuôi một đứa bé, không biết thì ra nuôi một đứa bé là chuyện vui vẻ như vậy...
Giống như sẽ không hối hận đã gia nhập đoàn phim này, cô cũng sẽ không hối hận vì đã nhận nuôi Đường Đường, dù cho sau này