Ban đầu mọi người vẫn rất bình tĩnh, dù sao cũng là sinh nhật Đường Đường, sau đó không biết là ai mở đầu, có lẽ là Du Lê, nước trái cây trên bàn liền đổi thành rượu trắng nồng độ thấp, uống một hồi lại đổi thành rượu trắng nồng độ cao, có người còn mở một chai rượu đỏ.
Uống rượu đỏ pha với rượu trắng, ngay cả Vân Cẩm Thời cũng suýt nữa ngã xuống, huống chi đạo diễn một ly đã say, còn có con ma men Du Lê.
Kết quả có thể tưởng tượng được, có mấy người đều được dựng dậy khiêng ra ngoài.
Đến khi tiễn hết mọi người về, lại dọn dẹp nhà, đã là đêm khuya, Vân Cẩm Thời vốn còn say một chút, lại còn buồn ngủ, thật sự muốn ném mình lên giường không muốn dậy nữa.
Nhưng cô còn có chuyện chưa làm, bởi vậy chỉ có thể chống đỡ tinh thần rửa mặt một phen.
Đường Đường cầm khăn mặt ngoan ngoãn đi tới, Vân Cẩm Thời lau khô nước trên mặt và tay, lúc cúi đầu nhìn cô ấy, bởi vì mệt mỏi mà nhíu mày, rồi chậm rãi giãn ra: "Có phải ồn ào quá không?"
"Tốt lắm! " Đường Đường lắc đầu, sự cô độc trong khóe môi không thể che lấp, cô ấy lặp lại lần nữa: "Tốt lắm.
"
Cô ấy rất thích cảnh tượng náo nhiệt thế này, đương nhiên chủ yếu là bởi vì Vân Cẩm Thời đang ở bên cạnh, bất luận có bao nhiêu cô độc bao nhiêu lạnh lẽo, gió thổi nhẹ một cái liền tan.
Cảm giác này không thể tốt hơn, cô ấy vô cùng may mắn năm đó bản thân đã đưa ra lựa chọn kia, rời khỏi ngôi nhà lạnh lẽo đáng sợ, mới có được ngôi nhà thật sự hiện giờ.
Tất cả ngược đãi đã chịu từ bé đến giờ, tất cả cực khổ trong những ngày lưu lạc, hiện giờ nhìn lại cũng không đáng nhắc tới, đó là cực khổ, cũng không phải cực khổ, là một chút thử thách nhỏ bé không đáng kể của thượng đế trước khi muốn cho cô sự hạnh phúc vui vẻ tột cùng hiện tại.
"Không chuẩn bị quà cho em, có không vui không?" Vân Cẩm Thời cảm giác bản thân tỉnh táo hơn chút, sau đó vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Đường Đường, Đường Đường lắc đầu: "Em siêu vui vẻ.
"
Vân Cẩm Thời chính là món quà tốt nhất cô ấy nhận được trong cuộc đời này.
Vân Cẩm Thời cười cười, dắt cô ấy vào phòng ngủ, thật ra cô đã chuẩn bị quà, nhưng so sánh với những món quà hào khí của bạn bè, luôn có vẻ có chút keo kiệt, không thể không biết xấu hổ nói là quà sinh nhật, lại bổ sung thêm một phần hậu hĩnh hơn đi.
Vân Cẩm Thời đẩy cửa ra, trong phòng ngủ vốn phải tối đen như mực, giờ phút này đã có ánh sáng lấp lánh mỏng manh, cô không bật đèn mà dắt Đường Đường vào.
Đường Đường kinh ngạc đến không khép miệng được, cô ấy ngẩng đầu, trần nhà giống như phản chiếu một ngân hà vậy, có những ánh sao nho nhỏ đang lay động theo từng gợn sóng.
"Thật đẹp! " Cô gái nhỏ chưa từng nhìn thấy phát ra âm thanh kinh ngạc rõ ràng, Vân Cẩm Thời có chút ngượng ngùng, cô ấn công tắc, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa, ngân hà trên trần nhà đã bị ánh sáng của ngọn đèn làm mất đi ánh sáng rực rỡ.
Đường Đường không chịu, lại kéo tay áo cô: "Còn muốn xem! "
"Thay đồ ngủ rồi lên giường đã.
" Vân Cẩm Thời thấp giọng nói: "Nằm trên giường từ từ xem được không?"
Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất thay áo ngủ, vèo một phát chui vào trong chăn, đôi mắt to tròn lấp lánh chờ mong nhìn Vân Cẩm Thời.
Vân Cẩm Thời cũng dùng tốc độ không thể nhanh hơn, cũng chui vào trong chăn, sau đó tắt đèn đi, vì thế ngân hà trên đỉnh đầu lại bắt đầu sáng lên.
Ánh sáng kia rất nhu hòa, rất nhẹ nhàng, rất nhạt, trong đêm tối sẽ không làm người ta có cảm giác chói mắt, giống như thật sự nằm dưới bầu trời đêm, đắm mình trong ánh sao, choàng lấy ánh trăng, trái tim Đường Đường dần trở nên mềm mại từng chút từng chút một, cô ấy lén tìm đến góc áo của Vân Cẩm Thời dưới tấm chăn, lại không ngờ sẽ chạm phải bàn tay của Vân Cẩm Thời.
Ban đầu cô ấy như bị bỏng, nhanh chóng rụt tay về, qua khoảng chừng ba giây, lại chậm rãi sờ soạng qua, vừa ngượng ngùng lại kiên định cầm lấy ngón tay của Vân Cẩm Thời: "Rõ ràng A Thời nói không chuẩn bị quà! "
"Cái này không tính.
"
"Nhưng đây là món quà tốt nhất em nhận được tối nay.
" Cô gái nhỏ cảm giác hốc mắt của bản thân chua xót nóng lên, trong khoảnh khắc đèn sáng lên cô ấy cũng thấy được, ngân hà chỉ dùng vật liệu đặc biệt vẽ lên trần nhà, cho nên trong đêm tối mới có ánh sáng nhàn nhạt, cô ấy gần như có thể tưởng tượng được, Vân Cẩm Thời làm thế nào trốn tránh cô ấy, dùng chút thời gian ngắn ngủi hôm nay, thật nghiêm túc giẫm lên thang, chậm rãi