Lúc này Vân Cẩm Thời chỉ mới bắt đầu, vừa mới có một chút danh tiếng từ vai diễn Tố Vân này, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, đây là đả kích rất lớn đối với danh tiếng của cô.
Mấy người bạn của cô đều tức giận cực kỳ, khiến Vân Cẩm Thời kinh ngạc chính là, không ai tin tưởng lời đồn, còn chủ động nói giúp cô, công khai tỏ vẻ ủng hộ cô.
Ngay cả Đỗ Hỉ Hỉ mới kết bạn cũng đăng Weibo ủng hộ Vân Cẩm Thời, nói cô không phải người như vậy.
Nhưng Vân Cẩm Thời vẫn không có động tĩnh gì, không đứng ra làm sáng tỏ, cũng không nói năng một câu, thậm chí cũng không thấy cô tham dự những chương trình giải trí, giống như cứ vậy mà mai danh ẩn tích.
Lúc này rất nhiều người mới phát hiện, Vân Cẩm Thời vẫn là một nghệ sĩ rất kín tiếng, Weibo là để quảng bá phim mới, đến hiện tại mới đăng tổng cộng có ba bài đăng, trong đó có hai bài là tin tuyên truyền, còn một bài là cô chia sẻ tin công bố danh sách diễn viên phim mới.
Ngoại trừ bộ phim vừa phát sóng kia và hai ba chương trình giải trí để tuyên truyền phim, thì không có tin tức gì khác.
Đâu chỉ là không hoạt động sôi nổi, quả thật là không có cảm giác tồn tại.
Hơn nữa trong chương trình giải trí cô cũng rất im lặng, chỉ khi người khác chủ động chuyển lời nói cho cô, cô mới có một chút phản ứng.
So với hình tượng vừa ác độc lại không tử tế theo lời truyền thông, dường như hoàn toàn bất đồng.
Thật ra Vân Cẩm Thời cũng không sẵn lòng kể chuyện cũ này với người khác, có lẽ quá khứ bi thảm có thể tranh thủ một chút đồng cảm, tăng độ nổi tiếng, nhưng đem câu chuyện bản thân không muốn nhắc tới, đem vết thương khó có thể khép miệng này công khai cho người ta xem, chính là một chuyện vừa đau đớn lại nhục nhã đối với bản thân.
Nếu không có sự việc này, có thể cô sẽ che giấu toàn bộ những chuyện đó sâu trong lòng, một đời này cũng sẽ không nhắc lại.
Khoảng chừng ngày thứ năm truyền thông tung ra scandal này, cuối cùng Vân Cẩm Thời cũng có phản ứng, cô lặng lẽ đăng một Weibo, một câu mang cảm tình dư thừa cũng không nói, toàn bộ đều là chứng cứ.
Vân Cẩm Thời V*:
Năm mười bốn tuổi mẹ tôi tái giá, thời gian quyến rũ theo lời của truyền thông là 7 năm, thời điểm đó tôi chưa tròn mười lăm tuổi, đêm ngày 12 tháng 6, cha dượng vào cửa, ý đồ giúp con trai ông ta hoàn thành quá trình cưỡng gian, mẹ nghe thấy, đóng cửa lại.
Tôi đâm cha dượng bị thương, nhảy từ tầng năm xuống, ngã gãy một chân, đây là hóa đơn bệnh viện.
Bởi vì sau khi tôi ngã xuống cầu cứu hàng xóm, hàng xóm đã báo cảnh sát, tôi được đưa vào bệnh viện, đây là bản ghi chép của cảnh sát đêm đó.
Đáp ứng lời cầu xin của mẹ, tôi nói với cảnh sát tất cả đều là ngoài ý muốn, tự tôi không cẩn thận ngã gãy chân.
Tháng tám vết thương trên chân tốt hơn nhiều, tôi dọn ra khỏi nhà cha dượng, trên người tổng cộng chỉ có ba trăm đồng, là phí nằm viện còn thừa bệnh viện thối lại.
Từ đó về sau trong mười mấy năm, tôi không thiếu bà ta một đồng nào, hơn nữa cũng đã chuyển hộ khẩu.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ba năm đầu đi làm, tổng cộng tôi kiếm được hai mươi mốt vạn, trong đó mười lăm vạn đều chuyển cho mẹ tôi, đây là biên lai chuyển khoản ngân hàng.
Cách đây không lâu, mẹ tới cửa tìm tôi, đây là ghi âm nửa đoạn sau, có thể giám định.
Tất cả truyền thông, nếu từ nay về sau lại tuyên bố tin tức sai sự thật, tôi sẽ kiện từng người từng người một.
—— Vân Cẩm Thời.
*V: ký hiệu tài khoản đã được xác thực, là tài khoản Weibo chính chủ (thường là người nổi tiếng, các cơ quan, tổ chức,...).
Tất cả chứng cứ phơi bày rõ rành rành, trật tự rõ ràng, Vân Cẩm Thời cũng vì chỉnh sửa lại những chứng cứ này nên mới thanh minh muộn một ngày.
Lúc cô gõ chữ Đường Đường ở ngay bên cạnh, tay run rẩy không ngừng, là phẫn nộ, cũng là đau lòng.
Vân Cẩm Thời dùng trọn một giờ mới chỉnh sửa xong những chứng cứ vắt tắt kia, sau khi chỉnh sửa xong cô đăng lên, sau đó đóng máy tính lại, không để tâm mọi người có phản ứng gì, một mình ra ban công.
Xưa nay cô không hút thuốc là, gói thuốc duy nhất trong nhà cũng là do lần trước Du Lê đến đây chơi để ở nhà bọn họ quên lấy đi, Vân Cẩm Thời cầm một điếu đi ra, châm lên, sau đó bị sặc đến nước mắt cũng chảy ra.
Thuốc Du Lê hút rất mạnh, giống lá cây thuốc lá do người già tự trồng, thuốc sặc họng, cũng kích thích phổi, hệt như cắm một con dao vào.
Cô cứ thế ngồi xổm ngoài ban công, lặng lẽ hút, lặng lẽ rơi lệ.
Đã rất nhiều năm cô không khóc, lúc ngã gãy chân đến gõ cửa nhà hàng xóm đã khóc, sau đó cuộc sống có khổ đi nữa cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Cô không hiểu được vì sao mẹ lại có thể nhẫn tâm như vậy, hổ dữ còn không ăn thịt con.
Cô nuôi một Đường Đường không có quan hệ huyết thống cũng muốn đem tất cả thứ tốt nhất trên thế giới cho em ấy, để em ấy vô ưu vô lự vui vui vẻ vẻ mà trưởng thành.
Suy cho cùng bởi vì trên thế giới này, có những người đơn thuần là sống vì bản thân, vì thế tất cả trở ngại, cho dù là con cái, cha mẹ, bạn đời, đều có thể vứt bỏ được.
Mà cô vừa vặn chính là một thứ bị vứt bỏ kia.
Vân Cẩm Thời không biết đã ngẩn người ở ban công bao lâu, nhưng cũng không lâu lắm, dù sao một điếu thuốc còn chưa cháy đến cuối, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, Đường Đường ôm đàn guitar đứng sau lưng cô, rụt rè nói: "A Thời, em hát cho chị một bài được không?"
Cô ấy không đợi Vân Cẩm Thời trả lời, liền tự gảy dây đàn, tiếng hát non nớt còn mang theo vẻ ngây ngô riêng biệt của thiếu nữ, thậm chí còn có chút chưa dứt sữa.
"Không dám nhìn lại
Ngập ngừng, e dè yêu trong lặng lẽ
Len lén bắt chuyện chưa xong đã đứng ngồi không yên
Thăm dò nói lời chúc ngủ ngon, thật sáo rỗng và xót xa
Cúi đầu thì thầm
Tình yêu của tôi đối với người thật quá mức rõ ràng
Như một tên hề cứ quẩn quanh một chỗ mà đau lòng không dứt
Sự trống rỗng khiến tôi nuối tiếc, thật cay đắng và khổ sở [1]"
Ca khúc này do một cô gái trưởng thành hát sẽ có chút hương vị trưởng thành, do một cô gái ngây ngô hát sẽ có chút hương vị ngây ngô, mà của Đường Đường lại mềm mại, yếu ớt, mang theo một chút lo sợ thầm mến.
Từ rất lâu trước đây Đường Đường đã muốn hát bài hát này cho chị nghe, Đường Đường cảm thấy ca khúc này quả thật chính là tiếng lòng của cô ấy, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tốt lắm.
Vì thế chỉ có thể lén tự luyện tập, luyện tập không ngừng, đã luyện đến rất thành thạo cũng không dám hát cho Vân Cẩm Thời nghe.
"Chị không khổ sở như em nghĩ đâu." Vân Cẩm Thời im lặng nghe cô ấy hát xong một bài, sau đó cầm hai chiếc ghế nhỏ tới, hai người ngồi song song ngoài ban công.
Quả thật trong lòng cô có chút khó chịu, ai gặp được chuyện này sẽ không khó chịu chứ? Nhưng nhờ hút thuốc, len lén rơi vài giọt lệ, liền quẳng sự kiện kia ra sau đầu, ngược lại trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Đời người chính là như thế, nhưng càng nhiều rắc rối càng nhiều tuyệt vọng thì cuộc sống vẫn luôn phải trôi qua, đời người chẳng qua chỉ trăm năm, không muốn chết thì phải sống cho tốt, cho dù là cá muối cũng phải giãy dụa đôi lần chứ?
Vứt hết những chuyện đau khổ tuyệt vọng này ra sau đầu đi thôi, nhìn về phía trước, xem thêm nhiều những phong cảnh đẹp sẽ luôn tốt hơn so với bị vây trong vòng tròn đau khổ kia.
"Cho chị dùng đàn đi." Vân Cẩm Thời cầm lấy chiếc đàn guitar từ tay Đường Đường, ngồi trên chiếc ghế nhỏ thử âm thanh, cô cũng biết một chút, cũng do Du Lê dạy, nhưng