Bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu, Tiết Nguyệt Hiền sững sờ ngồi ở ghế ngồi đờ ra, nàng không nghĩ tới Bạch Dã vậy mà cương liệt như vậy, không tiếc muốn chết để bảo vệ sự trong sạch.
Nếu như tiểu Dã thật sự xảy ra chuyện gì, nàng..
Nàng nên làm gì đối mặt biểu tỷ từ nhỏ cùng nhau lớn lên với nàng.
Một trận tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần, đám người Lâm Úc Thanh khoan thai đến chậm.
"Nguyệt Hiền, tiểu Dã thế nào?" Phương Di lo lắng dò hỏi.
"Không biết..
Còn đang cấp cứu.."
Tiết Nguyệt Hiền tiếng nói mới rơi, Lâm Úc Thanh giơ tay một cái tát đánh ở trên mặt nàng, lanh lảnh vang dội.
Tiết Nguyệt Hiền ngẩng đầu căm tức nhìn Lâm Úc Thanh, "Ta không biết nàng là.."
"Cho dù ngươi không biết thân phận của nàng, nhưng đùa bỡn một thiếu nữ như thế, hủy trong sạch người ta, lương tâm của ngươi đâu?" Lâm Úc Thanh thực sự là tức đến cả người phát run, xưa nay cô đều không có nghĩ tới, Tiết Nguyệt Hiền có thể làm được loại chuyện hoang đường này!
"Vậy còn ngươi, làm hại biểu tỷ ta tự sát, lại làm bộ thu dưỡng con gái của nàng, ngươi lại yên cái gì tâm?"
"Nguyệt Hiền ngươi đừng nói, trong này nhất định là có hiểu nhầm!"
"Hiểu lầm cái gì? Ta cũng muốn nghe một chút lời giải thích của nàng." Lộ Tinh cũng mở miệng, vừa rồi khi tìm tiểu Dã nàng vẫn luôn theo Phương Di, trong lúc vô tình cũng biết thân phận của Bạch Dã, sau khi kinh hỉ cũng là nghĩ mãi mà không ra.
"Ngươi cũng đừng làm loạn thêm theo!" Đang tranh chấp, cửa phòng cấp cứu mở ra.
"Bác sĩ, người thế nào?"
"Không có chuyện gì, vẫn may không có đụng vào chỗ yếu, đã không có nguy hiểm đến tính mạng rồi."
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn tiểu Dã được đẩy ra, nằm ở trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch, trên trán còn dán vào một khối băng gạc, trong lòng Lâm Úc Thanh dường như chặn lại một khối đá lớn, ép đến cô khó chịu không thôi.
Không quá một tuần, tiểu Dã thì đã biến thành dáng vẻ ấy, hình dáng gầy gò, suy yếu nằm ở nơi này, khi nàng gặp phải nguy hiểm, chính mình lại không có bồi ở bên cạnh nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị Tiết Nguyệt Hiền xâm phạm, chính mình thật sự là, quá vô dụng rồi.
Tiến vào phòng bệnh, Lâm Úc Thanh nhìn Hạ Tiểu Tử một chút, người sau sáng tỏ gật đầu, đợi tiểu Dã và Lâm Úc Thanh tiến vào phòng bệnh, liền đem cả đám ngăn ở ngoài phòng.
"Các ngươi muốn biết cái gì ta nói cho các ngươi biết, trước hết để cho tiểu Dã nghỉ ngơi thật tốt đi."
Trong phòng bệnh, Lâm Úc Thanh ngồi ở bên giường, sờ sờ gò má của tiểu Dã, trong lòng một trận đau đớn.
Từ trong chăn siết lấy tay của tiểu Dã, lại cảm giác có chút không đúng, hai cái tay của tiểu gia hỏa siết thật chặt quả đấm, làm sao bẻ đều bẻ không ra, thì như chính mình lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chăm chú siết chặt lấy hai tay nhỏ bị đánh sưng thành bánh màn thầu, chết sống cũng không buông ra.
Lâm Úc Thanh nắm tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve, "Tiểu Dã, xin lỗi, ta đã tới chậm.
Ta lại tới chậm rồi."
Lâm Úc Thanh khom người một cái, dùng cái trán của mình chống đỡ mu bàn tay của tiểu Dã, nhắm mắt lại, đem cảm giác chua xót khó có thể ức chế đè ép, không tự giác hồi tưởng lại dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Dã.
* * *
Ngày ấy, là cô lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Bạch Dã, gầy gò nho nhỏ, trên người đều không có hai lạng thịt, môi đều rạn nứt, trên người bẩn thỉu, gò má sưng đỏ, cái trán còn một đạo vết máu.
Lâm Úc Thanh không phải người giỏi về biểu lộ tâm tình cái gì, mà khi ô nhìn thấy đứa trẻ, khó có thể ức chế nghẹn ngào.
Con mắt của Bạch Dã rất giống Hân Nhiên, đen bóng, trong suốt lại sạch sẽ.
Sau khi nàng được Hạ Tiểu Tử ôm lên xe, một đôi mắt to kia liền xoay một cái không chuyển nhìn Lâm Úc Thanh.
Hạ Tiểu Tử lấy ra một tờ giấy đưa cho Lâm Úc Thanh, Bạch Dã nhìn thấy, theo bản năng đem hai mu bàn tay giấu sau lưng, quãng thời gian này, nàng vô số lần thấy qua tờ giấy này, cũng vì thế chịu nhiều đau khổ.
Lâm Úc Thanh đem giấy để ở một bên, giơ tay ôm thân thể nho nhỏ kia của nàng, kéo về phía trong lồng ngực của mình, đem đầu nhỏ của nàng kề sát ở trong lòng chính mình, mềm nhẹ an ủi.
"Tiểu Dã, ta là bạn của mẹ ngươi, là tới đón ngươi về nhà."
Thân thể tiểu gia hỏa run lên, "Về..
Nhà?" Rụt rè nhìn về phía Lâm Úc Thanh.
"Đúng, về nhà."
Tiểu gia hỏa cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, "Ta không có nhà rồi."
Lâm Úc Thanh hít sâu một hơi, trong lòng như lấp lấy một khối đá lớn, vỗ vỗ tiểu gia hỏa, làm cho nàng ngồi thẳng lên, cầm lấy tay nhỏ bé của nàng siết trong tay, lại thấy tiểu gia hỏa đột nhiên nhíu mày.
Lâm Úc Thanh vội vàng buông tay ra, dựa vào ánh đèn bên trong xe liếc mắt nhìn, mới phát hiện trên mu bàn tay sưng như cái bánh bao nhỏ, còn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu tay, hiển nhiên là vừa bị người đánh.
Lâm Úc Thanh một hơi dữ tợn chặn ở ngực, đứa trẻ nhỏ như vậy, Cố Hân Viên làm sao nữa cũng là dì ruột của nàng, làm sao hạ thủ được!
"Có phải là rất đau?" Lâm Úc Thanh nắm tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi.
Hạ Tiểu Tử đúng lúc đưa qua một ly nước ấm, đút cho tiểu Bạch Dã uống.
"Tiểu Dã, sau này thì phải ủy khuất ngươi sinh sống cùng với ta rồi, con người của ta, không quá biết chăm sóc đứa nhỏ, có chỗ gì làm không tốt, hy vọng ngươi không lấy làm phiền lòng.
Ấn xong dấu tay này, ta thì dẫn ngươi về nhà, được không?" Lâm Úc Thanh ôn nhu thương lượng cùng với nàng.
Tiểu gia hỏa cau mày trầm tư một chút, chậm rãi đưa tay phải ra, xòe ra cái tay bất kể Cố Hân Viên như thế nào bẻ đều bẻ không ra.
Lâm Úc Thanh vội lấy ra mực đóng dấu, bôi ở trên ngón trỏ nàng, còn không chờ ấn xuống.
"A di."
"Hả?" Lâm Úc Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Dã, trong đôi mắt của tiểu gia hỏa vậy mà mơ hồ lấp lánh nước mắt, nặn ra một tia nụ cười rất miễn cưỡng.
"Ngươi là gạt ta ư?"
"Cái gì?" Lâm Úc Thanh sững sờ.
"Mẹ ta nói, nữ nhân xinh đẹp biết gạt người nhất rồi."
Lâm Úc Thanh yên lặng, còn không chờ mở miệng..
"Ta biết, sau khi ấn lên, ngươi sẽ được rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó, sẽ đem ta đưa đến cô nhi viện, để viện trưởng và người bạn nhỏ ý đồ xấu bắt nạt ta.." Tiểu Bạch Dã mím mím miệng, khịt khịt mũi, không cho nước mắt chảy xuống.
Đây đều là nàng ở trong phòng tối nhỏ kia, nghe được lời của tiểu di bên ngoài, cho nên bất luận nàng thế nào cũng không dám ấn xuống dấu tay này.
Lâm Úc Thanh há miệng, cô muốn cố gắng nói chuyện với tiểu gia hỏa một chút, cũng không chờ cô nói chuyện, tiểu gia hỏa lại một mặt trang trọng, đem ngón tay của mình, ấn ở trên tờ giấy.
Nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi xuống, Bạch Dã dùng ống tay áo bẩn thỉu lau lau, "Được rồi."
Trong lòng Lâm Úc Thanh một trận đau đớn, vuốt đầu nhỏ của Bạch Dã, "Nếu hoài nghi ta, tại sao còn muốn thỏa hiệp?"
"Bởi vì ngươi..
Ôm ta..
Ngoại trừ mẹ ta, không có ai ôm lấy ta."
Nhìn cặp mắt to trong suốt kia, Lâm Úc Thanh dịch ra ánh mắt, đem giấy đưa cho Hạ Tiểu Tử, sau đó đem Bạch Dã đặt ở chỗ ngồi phía sau xe, chính mình thì là hướng mặt ngoài cửa sổ, áp chế nước mắt tràn mi mà ra.
Sau khi Hạ Tiểu Tử trở lại, xe liền khởi động, tiểu Bạch Dã vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi, tựa hồ là đang đợi phán quyết cuối cùng của vận mệnh đối với nàng.
Xe một đường chạy ra phố xá sầm uất, càng chạy càng hoang vu, tiểu gia hỏa nhìn một chút ngoài cửa sổ, sợ rồi, nước mắt lớn chừng hạt đậu một giọt một giọt rơi xuống, chính mình giơ tay lau lau, đem từng tiếng khóc thút thít đặt ở cuống họng.
Lâm Úc Thanh bình phục gần đủ rồi, mới phát hiện tiểu gia hỏa bên cạnh tâm tình tựa hồ có chút tan vỡ.
"Ngươi có thể..
Ôm ta một chút nữa hay không?" Bạch Dã lấy hết dũng khí quay đầu nhìn về phía cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu tràn đầy nước mắt, bị bản thân nàng lau thành mèo con bông.
Lâm Úc Thanh nhìn ánh mắt cầu xin kia của nàng, trong lòng chua xót không ngớt, đem nàng ôm ngồi ở trên đùi, vỗ nhè nhẹ hông của nàng, an ủi tâm linh còn nhỏ chịu đủ thương tổn của nàng.
* * *
Lần đó, nếu như chính mình sớm mấy ngày tìm tới tiểu Dã, nàng có lẽ thì sẽ không gặp phải thương tổn sâu như vậy.
Lần này cũng giống như vậy, dù cho sớm mấy tiếng, mình cũng sẽ đích thân đi đón nàng về nhà.
Nhưng mà, chính mình lại tới chậm, từng nói phải cố gắng bảo vệ nàng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị thương tổn.
Lâm Úc Thanh ngẩng đầu lên, đưa tay sờ băng gạc trên trán tiểu Dã, khi cô chạm một cái này, phải có bất lực cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào a..
Đang nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thấy mí mắt tiểu gia hỏa giật giật, "Tiểu Dã?"
Bạch Dã hơi có ý thức liền nhíu chặt lông mày.
"Tiểu Dã?"
"Lâm..
Lâm a di?"
Nghe được thanh âm của Lâm Úc Thanh, Bạch Dã ra sức mở mắt, "Con..
Không phải đang nằm mơ chứ.."
"Không có, ngươi không có ở nằm mơ, ta đã trở về." Lâm Lâm Úc Thanh nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng.
"Lâm a di..
Con thấy tin tức, dì là ảnh hậu rồi có đúng không..
Dì thật giỏi a.." Âm thanh Bạch Dã rất suy yếu, vẫn còn đang cậy mạnh cười, nụ cười này lại làm cho Lâm Úc Thanh vô cùng đau lòng.
"Hí.." Bạch Dã nhấc tay lên, lại đột nhiên một tiếng gào lên đau đớn.
"Làm sao vậy?" Lâm Úc Thanh căng thẳng dò hỏi, cầm lấy tay của Bạch Dã, nhẹ nhàng giúp nàng đem ngón tay tách ra.
Lâm Úc Thanh cho rằng nàng chỉ là nắm quá dùng sức, đột nhiên buông ra sẽ cảm thấy đau đớn, lại vạn vạn không nghĩ tới, trong lòng bàn tay này của nàng mở ra, có hai cái móng tay có vết máu.
Bởi vì quá mức dùng sức, móng tay đâm hư lòng bàn tay, mà vốn đã đọng lại vết máu bởi vì khẽ động mà lần nữa nứt ra.
Lâm Úc Thanh mắt thấy, tâm đều run rẩy theo, vội lại cẩn thận đẩy ra một cái tay khác của nàng, vẫn may sức mạnh tay trái không lớn bằng tay phải, không có đâm thủng, lại ấn ra vết ứ đọng màu tím nhạt hình hai lưỡi trăng.
"Lâm a di.."
"Tay của con đau quá, giúp con đi gọi bác sĩ có được hay không.."
"Được được, ta đây liền đi, ngươi không nên lộn xộn!" Lâm Úc Thanh đáp một tiếng, lập tức đứng dậy, nhưng mới vừa đi tới cửa, liền nghe được một tiếng tiếng khóc lóc nhẹ nhàng, không khỏi bước chân dừng lại.
Suy nghĩ vừa rồi khi tiểu Dã để cho mình đi gọi bác sĩ, viền mắt đỏ lên, rõ ràng đã không khống chế được nước mắt, nàng đây là đang cố ý đem mình đẩy ra a.
Lâm Úc Thanh do dự một chút, tiểu Dã cố ý đem mình đuổi đi như thế, nhất định là không muốn để cho chính mình thấy dáng dấp nàng gào khóc, nhưng mà, cô không muốn để cho nàng gánh một mình.
Lâm Úc Thanh quay người lại, nhìn thấy Bạch Dã cả người đều che ở trong chăn, cuộn thành một cục, đáng thương lại bất lực.
Nhẹ giọng đi tới bên giường, lẳng lặng nghe nàng thút thít, một lát, ngồi ở mép giường, cách chăn vỗ nhè nhẹ thân thể của Bạch Dã.
Lâm Úc Thanh hơi do dự, nhẹ nhàng vén chăn lên một góc, vỗ bờ vai của tiểu Dã, "Tiểu Dã, kỳ thực Tiết.."
"Đừng..
Chạm con."
Nhìn tiểu gia hỏa ôm bờ vai của chính mình cuộn mình, Lâm Úc Thanh tay ngừng lại, "Tiểu Dã?"
Bạch Dã đem mặt chôn ở khuỷu tay, yên lặng khóc nức nở, thân thể cũng run rẩy theo.
"Tiểu Dã?" Lâm Úc Thanh rất gấp, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, nàng lại lập tức né tránh.
"Đừng chạm con nữa, Lâm a di.
Con..
Không sạch sẽ, dì đừng chạm con."
Lâm Úc Thanh hung hăng chau mày, giận, "Nói hưu nói vượn gì đó!"
Nói xong, Lâm Úc Thanh cởi giày ra, chui đến trong chăn nằm nghiêng, một tay ôm tiểu Dã, dán chặt lấy nàng, tiểu Dã vùng vẫy một hồi, lại bị Lâm Úc Thanh ôm chặt lấy, "Không cho phép ngươi suy nghĩ lung tung.
Nàng không có đụng tới ngươi, nàng không có!"
"Đừng nhắc nàng nữa, cầu xin dì.."
"Được, ta không nhắc nàng, thế nhưng ngươi đừng nghĩ lung tung nữa được không?"
Bạch Dã không có lên tiếng, dựa lưng vào Lâm Úc Thanh yên lặng nức nở, nhưng từ đầu đến cuối không có thả lỏng xuống thân thể chính mình, không có giống như trước hoàn toàn vùi đầu vào trong ngực này.
Đối mặt chống đối của tiểu Dã, Lâm Úc Thanh hoàn toàn không biết làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ hông của nàng, dành cho nàng một