"Ai ya.." Bạch Dã ôm bụng, một mặt dáng dấp thống khổ.
Lúc này Lâm Úc Thanh mới nhìn thẳng nhìn nàng một cái, "Làm sao vậy?"
"Ai ya, cái bụng đau quá a, cũng không ai quan tâm một hồi, hừ.."
Lâm Úc Thanh ngẩn ra, vội vàng đi tới, "Rất khó chịu sao? Về phòng trước nằm đi, dì đi làm cơm, ăn một chút gì chắc tốt một tí." Lâm Úc Thanh muốn sờ nàng, nhớ tới chính mình sờ mèo rồi, thì thôi.
Lâm Úc Thanh đem tiểu Dã tiểu Dã đuổi về phòng ngủ, sau đó liền đi làm cơm.
Tiểu gia hỏa nằm sấp bên giường đắc ý dùng tay chọt đầu của mèo con, "Như thế nào, vẫn là ta khá là được sủng ái chứ~ngươi, còn non chút rồi đó~hừ~"
"Meo!"
Thời điểm làm cơm, Lâm Úc Thanh mới tỉnh táo lại, càng nghĩ càng không đúng, mùi vị hoa lan? Hàn Lan? Nữ nhân trang phục quái dị?
Kỳ quái a, quá kì quái rồi!
"Meo!"
"Ngươi làm sao chạy đến rồi." Lâm Úc Thanh ngẩn ra.
"Đừng nghịch, ta muốn cho tiểu Dã làm cơm, không rảnh chơi với ngươi."
* * *
"Tiểu Dã, dậy ăn một chút gì đi, ăn xong ngủ tiếp một hồi, hôm nay không có chuyện gì, con liền cố gắng nghỉ ngơi đi."
"Ân~Lâm a di đút con~"
"Con cũng bao lớn rồi.." Lâm Úc Thanh bất đắc dĩ liếc liếc nàng.
"Meo!" Mèo con lại đang cắn ống quần của Lâm Úc Thanh.
"Ngươi, không cho phép cướp Lâm a di của ta!" Bạch Dã nhéo lỗ tai nhỏ của nó, đem nó đẩy lên một bên.
Trong lòng Lâm Úc Thanh hơi động, tiểu gia hỏa này, là đang ghen với mèo sao? Cuối cùng đến phiên nàng ghen sao?
"Ngoan, một hồi lại ở cùng ngươi a." Ngữ khí vô cùng dịu dàng.
"Lâm a di, dì không phải không yêu thích nó sao.." Bạch Dã bĩu môi.
"Hả? Con vật nhỏ này rất đáng yêu a, vì sao lại không thích?"
"Vậy con thì sao! So với con thì sao!" Bạch Dã bĩu môi.
"Ừm..
Hai đứa đáng yêu như thế."
Đây là một Lâm a di giả ư?
Nhìn dáng vẻ tiểu gia hỏa một mặt ngu ra, Lâm Úc Thanh có thể đắc ý rồi, nhưng mà ở bề ngoài cũng không biểu lộ, có thể nói phải vô cùng hỏng rồi.
Bạch Dã làm sao biết cô là cố ý đang diễn kịch cùng với mình chứ, tức giận đùng đùng, hoàn toàn mất hết hứng thú vuốt con mèo, đồng thời càng xem con vật nhỏ này, càng cảm thấy nó như tiểu tình địch, còn đắc ý khoe khoang với mình chứ!
* * *
Vốn cho là Lâm a di vuốt mèo chỉ là một hứng thú nhất thời, thế nhưng, trải qua hai ngày nay, Bạch Dã là thật cảm thấy một tia cảm giác nguy hiểm, nàng thậm chí cảm thấy, con mèo này vốn là muốn đến làm chủ nhân!
Lâm a di đối với nó đã đạt đến trình độ yêu thích không buông tay, cả ngày đều ôm chán rồi, ngoại trừ lúc ngủ, cô còn chưa phải sẽ để mèo lên giường, những thời gian khác, hai người thực sự là như hình với bóng.
Bạch Dã đều sắp hỏng mất, lúc ăn cơm Lâm a di còn muốn ôm con mèo, trước đây cái ôm của Lâm a di là chuyên thuộc của mình, nhưng trước mắt, ngoại trừ lúc ngủ còn có thể trong lồng ngực Lâm a di giở trò, những thời gian khác, hoàn toàn chính là sân nhà của con vật nhỏ kia, mình đã vài ngày đều không có bị Lâm a di ôm lấy, những ngày tháng này quả thực không có cách nào qua!
Chính mình vừa lên án, Lâm a di liền nói, nó là con mèo mà, con ghen với một con mèo làm gì, nói Bạch Dã vô cùng bất đắc dĩ, càng ngày càng cảm giác mình phải chủ độngchút, không thể ngồi chờ chết như thế, mấy ngày nữa, mèo con này đều phải bò lên trên giường của chính mình, biến thành chính cung nương nương rồi!
* * *
Sáng sớm ngày này, Bạch Dã rất sớm tỉnh lại, Lâm a di còn không có tỉnh, Bạch Dã trong lòng cô chui rồi chui, gần đây Lâm a di mê muội vuốt con mèo, cũng không chạm chính mình, cả ôn tồn mỗi sáng sớm nàng yêu nhất bớt đi bớt đi, thật không giống cô!
"Huh?" Lâm Úc Thanh mơ mơ màng màng lặng lẽ mở mắt, ôm tiểu Dã vỗ vỗ nàng.
Tiểu Dã lại chui rồi chui, lôi chăn đem hai người che đậy, bò đến trên người Lâm Úc Thanh, hai tay ôm cổ của cô, khí tức ấm áp đánh vào cần cổ, Lâm Úc Thanh ngẩn ra, mở mắt ra.
Tình huống thế nào..
Cảm giác đầu lưỡi ướt nhoe nhoét của tiểu gia hỏa ở trên cổ mình liếm láp, Lâm Úc Thanh có chút sợ, khó có được khắc chế lâu như vậy, hành động bất thình lình của tiểu gia hỏa, đối với cô mà nói thật sự là có chút dụ dỗ.
"Làm sao vậy?" Lâm Úc Thanh nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng, âm thầm cười trộm.
Nghĩ cũng biết nhất định là hai ngày nay lạnh nhạt nàng, trong lòng tiểu gia hỏa không dễ chịu rồi.
Bạch Dã không đáp lời, ngẩng đầu liếm liếm môi cô, ngậm trong miệng nhẹ nhàng cắn vào.
Lâm Úc Thanh thực sự là cố nén không có bất luận động tác gì, nhịn đến khó chịu.
Bạch Dã buông miệng ra, như vậy cũng không có động tác, Lâm a di có phải là không yêu mình rồi..
Nháy mắt to oan ức ba ba nhìn Lâm Úc Thanh, "Meo~"
Phốc!
Một tiếng này so với mèo kêu còn muốn mềm mại hơn, trong thanh âm lại pha thêm một tia u oán, trong lòng Lâm Úc Thanh một trận khuấy động, thật muốn..
Một cái ăn đi con mèo sữa đáng yêu này a!
Lâm Úc Thanh âm thầm hít một hơi, muốn khắc chế dục vọng thực sự là khó a, con vật nhỏ này là đang thử thách chính mình sao..
"Làm sao vậy? Làm sao đột nhiên dính người như thế?"
"Ân..
Meo!" Cầm lấy tay của Lâm Úc Thanh đặt ở trên eo chính mình.
"Hả?" Lâm Úc Thanh có vẻ như một mặt đứng hình.
"Lâm a di, con cũng biết kêu meo meo!"
Phốc!
Cái tên này a, thật sự ghen với mèo con rồi!
"Kêu một tiếng nữa."
Bạch Dã nhếch miệng, khuôn mặt đỏ lên hơi di chuyển lên phía trên, cọ đến bên tai Lâm Úc Thanh, "Meo~meo~meo~"
Gọi đến trong lòng Lâm Úc Thanh ngứa một chút, đầu nóng lên, tay khoát lên trên eo tiểu gia hỏa không tự giác từ lưng quần trượt vào, nặn nặn cái mông mềm mại lại đầy đặn kia.
"Kêu tiếp."
"Ân~meo ô..
Nhẹ một chút.."
Xúc cảm lâu không gặp này!
Thân thể của tiểu gia hỏa hình như lại đầy đặn một chút, vẫn là chính mình quá lâu không có chạm qua rồi chứ?
Một tay vẫn xoa nắn lấy mông thịt, một cái tay khác từ sau thụt lùi di chuyển lên, cánh tay vừa nhấc, đem quần áo của tiểu gia hỏa vén lên, trong nháy mắt, vị trí trọng điểm hai bộ phận trên dưới hoàn toàn bại lộ đi ra.
Lâm Úc Thanh hít sâu một hơi, thật sự rất muốn..
Không khống chế được..
Bạch Dã cúi đầu xuống, ngậm lấy cổ áo của Lâm Úc