"Tiểu Dã, ngày mai con đi nhà Hoa a di bồi nàng, dì xuống núi một chuyến, có thể không?" Lâm Úc Thanh cầm khăn mặt giúp tiểu gia hỏa lau mái tóc ướt nhẹp.
"Hả? Tự dì xuống núi?"
"Ừm, mang con xuống núi con luôn chạy lung tung, dì không yên lòng."
"Cái gì chớ.." Bạch Dã bịu môi, lý do này còn có thể gượng ép chút nữa không! "
" Lâm a di, tại sao con cảm thấy ánh mắt dì nhìn Hoa a di rất kỳ quái? "
Lâm Úc Thanh ngẩn ra, rõ ràng như thế sao? Cả tiểu gia hỏa đều nhìn ra rồi? Xem ra chính mình còn phải thu lại một chút.
" Không có a, chỉ là rất tò mò nàng một mình vậy mà có thể xây nhà trồng vườn hoa, rất khâm phục nàng.
"
" Cũng đúng, Hoa a di thật sự rất lợi hại.
"
" Được rồi, ngủ đi.
"
Lâm Úc Thanh một đêm chưa chợp mắt, hai ngày nay nàng dựa vào công phu xuống núi gánh nước, người nhà phụ cận hỏi thăm có quan hệ với chuyện của Hoa Vu, có một việc Hoa Vu lừa nàng, nàng cũng không phải người địa phương, hơn nữa cũng không quanh năm ở tại trên đỉnh núi.
Nàng một mình xây ra một chỗ trang viên tám năm ở dưới chân núi, đi trên đỉnh núi chỉ là vì đào tạo hoa non, Hàn Lan không dễ nảy mầm, muốn tỉ mỉ bồi dưỡng, đợi đến sau khi bồi dưỡng ra cây non, lại đem chúng nó cấy ghép đến trong vườn hoa của trang viên.
Chính mình cùng tiểu Dã ban đầu đi tới nơi này, cũng là bởi vì nghe nói nơi này có biển hoa lan bốn mùa bất bại, tiểu Dã nhất định phải đến xem một chút, mà biển hoa trong lời đồn kia, chính là Hoa Vu một tay kiến tạo.
Nếu như nói trước đó Lâm Úc Thanh đối với thân phận của Hoa Vu chỉ là ôm chặt hoài nghi, như vậy hiện tại, cô cơ hồ đã có thể khẳng định, nàng chính là Hân Nhiên!
Chỉ là, hiện tại nàng không có cách nào cùng mình nhận nhau, càng không có cách nào cùng tiểu Dã nhận nhau.
Lâm Úc Thanh hiểu rất rõ Cố Hân Nhiên làm người, nàng nhất định không muốn để cho tiểu Dã thấy được dáng vẻ hiện tại này của nàng, càng không muốn để bản thân nàng trở thành gánh nặng tiểu Dã, lại như ngày đó đối thoại có có ý riêng của hai người, chỉ cần tiểu Dã hạnh phúc là tốt rồi, nàng không cần thiết lại đi quấy rối cuộc sống của tiểu Dã.
Cho nên mặc dù biết rõ bạn thân đang ở trước mắt, Lâm Úc Thanh cũng cố nén không có chọc thủng tầng giấy cửa sổ này, chỉ là để tiểu Dã đi ở cùng nàng nhiều chút, đối với tiểu gia hỏa vẫn cứ là miệng kín như bưng tuyệt không thổ lộ nửa chữ, mà chính cô, sau khi tại ý thức được thân phận của Hoa Vu, cũng không có đi thăm viếng nữa, nàng không dám đi, một là sợ chính mình sẽ thất thố, cô không có cách nào tưởng tượng Hân Nhiên những năm này sống là ngày tháng gì, vừa nghĩ tới, trái tim này của Lâm Úc Thanh đều đau, mặc khác cũng là..
Người ta đem con giao cho chính mình chăm sóc, nhưng chính mình lại..
Đâu còn có mặt gặp nàng.
Hôm sau trời vừa sáng, đem tiểu Dã đưa lên núi, Lâm Úc Thanh liền xuống núi, thẳng đến nơi ở tạm thời, nạp điện cho điện thoại, sau đó không thể chờ đợi được nữa bấm điện thoại của Hạ Tiểu Tử.
Sắp qua nữa năm rồi, nguyên kế hoạch cô là muốn trở về cùng mọi người cùng nhau ăn tết, dù sao nhiều năm như vậy, mọi người cũng không có cùng nhau cố gắng đoàn tụ qua một lần, huống hồ các nàng cũng đều rất nhớ nhung tiểu Dã.
Thế nhưng hiện tại, cô thay đổi rồi, cô muốn lưu lại, muốn ờ cùng tiểu Dã theo Hoa Vu ăn tết.
" Tiểu Tử, năm nay ăn tết chúng ta không quay về, ta cho ngươi một cái địa chỉ, ngươi giúp ta gừi đồ vật giống thế qua.
"
" Hả? Không trở về? Không phải đã nói..
"
" Đột nhiên có chút chuyện, qua xong tết này lại trở về đi.
"
" Vé máy bay đều mua xong cho các ngươi rồi, ngươi đây nói không trở lại sẽ không trở về..
"Thanh âm của Hạ Tiểu Tử rõ ràng có chút mất mác, nhưng mà chốc lát lại lên tinh thần," Được rồi, ngươi đem địa chỉ nói cho ta biết, ta liền đi làm cho ngươi.
"
" Ừm.
"
Lại nói Bạch Dã, ở nơi này của Hoa Vu giúp nàng làm cái cơm lau mồ hôi làm trợ thủ đúng là có thể, chuyện như vậy đào tạo hoa non nàng là hoàn toàn không xen tay vào được, chủ yếu là sợ chính mình đem tâm huyết của Hoa a di phá đi, vậy thì quá có lỗi với nàng rồi.
Nhưng mà Bạch Dã ngược lại cũng không nhàn rỗi, hướng về phía Hoa Vu xin dạy làm sao làm ghế xích đu, chính mình đang nghiên cứu, nàng muốn làm cái cho hai người, như vậy là có thể cùng Lâm a di cùng nhau nằm ở trên xích đu lắc a lắc, ngẫm lại cũng rất đẹp.
" Ngươi..
"
Tiểu Dã đang một lòng một dạ gọt cọc gỗ, đột nhiên nghe được âm thanh, sửng sốt một chút, ơ, Hoa a di là rất ít chủ động nói chuyện!
" Hả? Làm sao rồi Hoa a di? "Vội một đường chạy chậm qua, ngồi xổm ở bên cạnh Hoa Vu.
" Ngươi..
"Hoa vu nhếch miệng," Ngươi cùng Lâm..
Là bắt đầu thế nào? "
" Ta cùng..
"Bạch Dã ngẩn ra, ôi chao, không nghĩ tới Hoa di đối với chuyện như vậy còn cảm thấy hứng thú đó~
" Ân..
"Bạch Dã cúi đầu, dùng tay quấy cục đất.
" Là ngươi..
Theo đuổi nàng, đúng không.
"Nhìn dáng vẻ tiểu Dã có chút xấu hổ, cặp con mắt đẹp đẽ kia của Hoa Vu cũng tràn ý cười.
" Ân.
"Bạch Dã rầu rĩ đáp một tiếng, gật gật đầu, có chút đỏ mặt nhỏ.
" Có thể nói một chút cho ta biết hay không.
"
" Ân..
Ta từ lúc còn rất nhỏ cũng rất sùng bái Lâm a di, nàng rất đẹp, người cũng rất tốt, chính là không thường thường nói chuyện, luôn là một bộ dáng vẻ lạnh như băng.
"
" Vào lúc ấy, nàng ở trong lòng ta lại như những vì sao của bầu trời, sáng sủa mỹ hảo, rồi lại xa không thể với, ta nghĩ tất cả biện pháp tới gần về phía nàng, ban đầu chỉ là hy vọng có thể cùng với nàng ở tòa thành thị đồng nhất sinh hoạt, nỗ lực thi đến thành phố nàng ở học đại học, nhưng mà nàng vậy mà trực tiếp đem ta đón trở về nhà nàng ở! Ngươi cũng không biết ta vào lúc ấy kích động cỡ nào! Đối với nàng mà nói có lẽ chỉ là chuyện thuận tay, nhưng đối với ta mà nói lại là đi tới một bước dài! "
" Nhưng mà vào lúc ấy, nàng đại khái còn không biết, chính mình