Mấy ngày nay Lâm Úc Thanh đều sắp nhịn điên rồi, mấy tên trên núi dưới núi chạy tới chạy lui, chính là không cho cô đi, quyết tâm không cho cô gặp tiểu Dã, ngoài ồn ào cũng là thật sự đau lòng Hân Nhiên, tháng ngày không có Y Lam, nàng là làm sao mà qua nổi.Không thể thấy tiểu Dã, cô không có chuyện gì liền đi trong trang viên theo Hân Nhiên, cùng Hân Nhiên học một tay đan vòng hoa, muốn đan cho tiểu gia hỏa vòng hoa đội ở trên đầu.Thế nhưng cái tên này thông mình tay không không khéo, ban đầu khi Hân Nhiên dạy cô, chỉ để cô dùng cành lá cắt sửa xuống mà đi đan, kết quả bản thân cô cảm giác mình học xong rồi, tìm suy nghĩ dùng cành lá tươi tốt sinh trưởng làm nguyên liệu.Trạng thái của hai ngày nay đại khái là, nàng theo phía sau cái mông của Hân Nhiên, chân trước của Hân Nhiên tưới nước cho hoa chỉnh lý cho hoa xong, chân sau cô thì lén lút ngắt mấy cái lá, còn y như kẻ trộm gà thường thường ngắt rồi ngắt, dù sao nhiều hoa như vậy, thỉnh thoảng mấy cái cành lá ít đi vài miếng chắc cũng nhìn không ra.Mắt thấy vòng hoa hoàn thành rồi, Lâm Úc Thanh không thể chờ đợi được nữa muốn cùng Hân Nhiên khoe khoang một hồi, từ chỗ của Hân Nhiên đi ra, chậm rãi xoay người, đi thẳng đến sân sau."Hân Nhiên, ngươi xem." Đắc ý đem vòng hoa nâng ở trong tay, dùng lá cây bện cùng nhau, xung quanh dùng hoa lan tô điểm, đúng là ra dáng."Ngươi lại ngắt lá của ta.""Ơ?" Lâm Úc Thanh sững sờ hôm nay nàng thì ngắt hai cái, đây cũng có thể phát hiện? Vậy mấy ngày trước...Hân Nhiên quay đầu lại, lườm cô một cái."Ạch...!Đây không phải, làm cho tiểu Dã, đương nhiên phải dùng nguyên liệu tốt nhất..." Bất đắc dĩ lấy tiểu gia hỏa ra chặn súng.Hân Nhiên lại liếc cô một chút, đúng là không nói gì, người sau yên lặng thở phào nhẹ nhõm, nhất thời không còn tâm tình khoe khoang, vẫn là nhanh khiêm tốn một chút thôi."Đừng luôn chạy đến chỗ ta, Phương Di chắc nghi ngờ lên rồi."Lâm Úc Thanh nghe vậy tiến lên hai bước, đang muốn ngồi xổm ở bên cạnh nàng."Đừng che hoa của ta tắm nắng.""..." Được, ta dư thừaLại lui trở lại, ngoan ngoãn mà đứng."Không có chuyện gì, hôm nay Phương Di không ở, đi đón Hạ Nam rồi.""Hạ Nam?""Đúng, dưỡng mẫu của tiểu Dã, là tỷ tỷ của tiểu Tử, trước đó đề cập với ngươi về nàng."Hân Nhiên gật gù, đây là ân nhân a."Vậy sao ngươi không đi?""Ta...!Ta thật không tiện, lúc trước đem tiểu Dã giao cho nàng, hiện tại càng cướp đi tiểu Dã từ trong tay nàng, trong lòng ta đây cũng thật không thoải mái."“Hơn nữa...!Thật bàn về bối phận, nàng xem như là mẹ vợ của ta đó."Lâm Úc Thanh thở dài.Hân Nhiên quay đầu lại nhìn cô một chút, khẽ cười một cái."Cười cái..." Lâm Úc Thanh ngẩn ra, mẹ ư, đây còn một mẹ vợ thật ngồi xổm đó…"Ta...!Ai nha...!Ngươi nói đây đều là chuyện gì a, còn có một đám kia, cũng chờ nghe ta thay đồi xưng hô đó...!Ngươi nói tiểu Dã bối phận này làm sao thấp như vậy a, aiz, nàng gả cho ta, nên theo ta ư? Ta đề cao bối phận cho nàng có được hay không?"Lâm Úc Thanh một mạch nói xong, mới phát hiện trên mặt Hân Nhiên dường như viết một chữ thiếp vàng "Cút", rất ủ rũ cúi đầu."Ta muốn gặp gỡ nàng.""Hả? Hạ Nam sao?" Lâm Úc Thanh suy nghĩ một chút, Hạ Nam đến rồi, nên trực tiếp lên núi theo tiểu Dã, liếc mắt nhìn thời gian, tính toán Phương Di sắp trở về rồi, "Vậy ta bây giờ đi về chờ các nàng, đám người đến ta thì dẫn nàng lại đây.""Ừm." Hân Nhiên gật gù, nàng thích nhất điểm này của Lâm Úc Thanh, chuyện chính mình muốn làm, cô luôn là sẽ không điều kiện giúp mình hoàn thành, hơn nữa rất ít hỏi nhiều."Vòng hoa này ngươi trước tiên giúp ta bảo quản, đây là một bất ngờ!" Lâm Úc Thanh khoát tay, đem vòng hoa đeo ở trên đầu Hân Nhiên, mỉm cười nở nụ cười, quay người đi rồi.Cố Hân Nhiên bất đắc dĩ cười cười, đem vòng hoa lấy xuống, nhìn kỹ một chút, tỉ mỉ giúp cô chỉnh sửa.Trở lại nơi ở không tới 20 phút, Phương Di và Hạ Tiểu Tử thì trờ về rồi, còn mang theo Hạ Nam.Sau khi để Hạ Nam vào nhà, Lâm Úc Thanh đứng trong phòng không biết làm sao, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.Hồi lâu không gặp, Hạ Nam vẫn là như cũ, mặc đồ chức nghiệp, rất trắng thuần khiết, tóc bới lên, có vẻ gọn gàng lưu loát, thoạt nhìn là người rất hiền hoà.Hạ Nam cũng rất rất lạc quan, lẫm lẫm liệt liệt ngồi ở trên ghế salông, dọc theo con đường này Phương Di và Hạ Tiểu Tử đều đang truyền vào cho nàng tư tưởng nàng là trưởng bối, để nàng sau khi nhìn thấy Lâm Úc Thanh không cần giống như trước khách khí như thế, cho dù để cô bóp vai đấm chân cho ngươi, đều là bổn phận phải làm, ai bảo cô thèm nhỏ dãi khuê nữ ngươi chi!Nghĩ như thế, Hạ Nam liền cũng không khách khí, đồng thời thù Lâm Úc Thanh đem bắt cóc tiểu Dã này, nàng cũng vững vàng nhớ kỹ đó."Khụ, vào nhà nửa ngày cả ngụm nước đều không có." Hạ Nam hắng giọng một cái, làn điệu gây khó dễ.Lâm Úc Thanh nhìn lên, chính phải, Hạ Tiểu Tử này cũng quá không biết làm việc rồi đó, "Tiểu Tử." Liếc mắt ra hiệu với Hạ Tiểu Tử."Chuyện bưng trà dâng nước cho mẹ vợ ngươi như vậy còn muốn để người khác tới làm?" Phương Di ở bên cạnh đâm cô một cái."...!Đúng, ta đi, ngươi...!Ngài ngồi tí..." Lâm Úc Thanh quả thực lúng túng muốn chết, đầu lưỡi đều thắt lại rồi."Tiểu di cũng phải một ly." Hạ Tiểu Tử cũng rất không tử tế, hiếm thấy tỷ tỷ tại đây, Lâm Úc Thanh còn có thể hơi kiêng dè~Lâm Úc Thanh muốn trừng nàng, thế nhưng Hạ Nam ngay ở bên cạnh nhìn, cũng không tiện phát tác, chỉ đành gật gật đầu."Phương a di cũng muốn, chạy xe một đường, ta mệt muốn chết rồi.""..."Lâm Úc Thanh ngoan ngoãn nhận mệnh, pha một bình trà, cho ba người rót một chén, sau đó, vừa giống như cọc gỗ đâm ở một bên rồi."Ơ, ngươi chính là tiếp đón mẹ vợ ngươi như thế a!" Phương Di ở bên tai cô nhỏ giọng thầm thì."..."