Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 34: Lành Lạnh tấn công! (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Um-um

“Còn tưởng mình là tiểu thư phủ tướng quân sao?” Ngục tốt cười nhạo nói: “Thẩm tiểu thư đừng trách ta, đều là lấy tiền làm việc, muốn trách chỉ trách ban đầu Thẩm tiểu thư đây đắc tội với quá nhiều người. Bây giờ Thẩm gia đã rơi đài đừng trách người ở trên đến đây báo thù.” Gã vung tay lên, mấy tên lâu la lập tức đi tới, đồng thanh cười cợt: “Cô xem, dù sao cũng đã ở đây rồi, thôi thì ráng chịu khổ một chút đi.”

Cảnh sau, quả thật Thẩm Diệu chịu không ít “đau khổ”. 

Vừa kéo tóc vừa tạt chất bẩn lên người, gậy gộc liên tục giáng xuống đầu cô khiến không khí tại hiện trường dâng cao. Không biết có phải do đã được dặn dò trước không, mặc dù những người đóng vai quần chúng không đánh đến chết nhưng xuống tay tuyệt đối không hề nhẹ nhàng chút nào. 

Bây giờ thời tiết đã cao hơn 30 độ, cảnh hành động vừa diễn ra, mọi người sẽ không chịu nổi. Kiều Ánh Tinh nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không chịu được của Cố Tương, chỉ cần chụp được phút giây ấy, dưới ngòi bút của phóng viên có thể đẩy cô vào chỗ chết. 

Nét mặt Thẩm Diệu đúng là rất khổ sở, thân là tiểu thư phủ tướng quân được sủng ái, có lẽ cả đời đều không nghĩ có lúc mình sẽ phải trở thành một tù nhân. Bị người hạ tiện đánh đập vũ nhục, loại khổ sở này không chỉ đến từ thân xác mà còn là sự sỉ nhục trong tâm hồn. 

Nàng cắn răng, nhịn nhục đòn roi của ngục tốt. Nhưng…. Dù trong cơn đau nhưng không ai có thể xem thường sự phẫn nộ trong mắt nàng. Bởi vì quá mức tức giận nên vẻ đau đớn trên mặt cũng có vẻ không nghiêm trọng. 

Có lẽ đây là lúc Thẩm Diệu tức giận nhất trong đời mình, bị phản bội thì thôi, nhưng bị chính người mình yêu sâu đậm đẩy xuống vực sâu không đáy,.um.um chôn cả Thẩm gia theo nàng có phải là quá thảm hay không? Mặc dù nàng ngang ngược tuỳ hứng, độc ác vô tình, nhưng cũng là cô nương xuất thân từ phủ tướng quân, lớn lên trong cảnh cưng chiều, sâu trong xương cốt vẫn kế thừa khí phách tôn quý và ngông ngênh của tổ tiên. Bị ngục tốt đánh không khác nào chà đạp lên tự tôn của nàng. 

Không có bất kỳ một mãnh thú nào khi bị bắt sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, cho dù gặp đau đớn đến nhường nào, trong lòng cũng sẽ tức giận và không cam lòng. 

Ánh mắt của Thẩm Diệu giống như chúa tể sơn lâm bị giam giữ, trong suốt, không có tuyệt vọng và chấp nhận, chỉ có giận dữ và báo thù khiến người ta không thể nghĩ đến, nếu có một ngày nàng có cơ hội chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần. 

Cuối cùng Ôn Lâm Dự cũng kêu cắt. 

Cảnh này diễn thật lâu cuối cùng cũng quay xong, biểu hiện của Cố Tương chẳng những không có bất kỳ gượng gạo và thiếu tự nhiên nào mà còn hoàn toàn cực kỳ xuất sắc. 

“Nhìn không giống người mới chút nào.” Lão đại Nguỵ Khôn khó có khi ca thán
một câu, Tưởng Lily nghe vậy gật đầu: “Nói thật em cảm thấy hành động của em ấy tốt hơn em, nếu đổi lại là em không thể nào diễn được vậy đâu.”

Đây là cảnh quay cần đóng thế, vốn không nên chiếm nhiều đất diễn như vậy. Chỉ cần quay kết quả tình trạng bi thảm và nhếch nhác của Thẩm Diệu sơ qua là được. Nhưng Cố Tương khéo léo thay đổi toàn bộ trọng tâm tình cảm của bộ phim, vì vậy “nhếch nhác” biến thành “tức giận”, “buồn cười” biến thành “tiếc nuối”. 

Không phải ai cũng có bản lĩnh thiên biến vạn hoá, lần đầu tiên Cố Tương quay cảnh cần đóng thế ấy vậy mà chẳng những không xuất hiện cảm giác khó chịu lại còn tăng thêm không ít cảm giác tồn tại. Không thể không nói cô rất xuất sắc. 

Giống như trời sinh cô đã có khả năng như nam châm thu hút mọi ánh nhìn, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều nhập vai. 

Phóng viên Vương hơi xấu hổ đứng yên một chỗ. Lqddiend@n Gã biết mục đích của mình đến đây hôm nay là gì nhưng Cố Tương diễn đến như thế, gã không có cách nào tìm ra được điểm sai sót. Nếu không có hai nhà khác ở đây, gã còn có thể “tuỳ ý phát huy”. Nhưng hiện giờ có hai nhà này, một khi gã viết tin không giống nhau, người khác sẽ mang tội danh “nói hươu nói vượn” gắn lên cổ công ty bọn họ. 

Còn nếu gã giống hai nhà này đi phỏng vấn Cố Tương, viết tốt cho cô chắc chắn Kiều Ánh Tinh sẽ nổi điên lên mất. Đúng là lui hay tiến gì cũng không thể làm được. 

Gương mặt Kiều Ánh Tinh đen như đáy nồi, dù đang ở phim trường cũng không thể duy trì nổi mặt nạ hoàn mỹ của mình. Cảnh diễn Cố Tương vừa xuất hiện, mặt của cô ta liền đen xì, hầm hầm quay về phòng nghỉ, nhắm mắt làm ngơ. 

Micro của phóng viên đưa tới. gương mặt Cố Tương mỉm cười, trên mặt cô vẫn còn lớp hoá trang bẩn thỉu, tóc rối bù đầy rơm, y phục rách nát, dù như vậy vẫn không làm giảm sút nhan sắc xinh đẹp của cô chút nào. 

“Đây chính là diễn viên đóng vai vương phi Lành Lạnh Thẩm Diệu của chúng ta, tôi nghe nói ở tập này vốn sẽ dùng diễn viên đóng thế, nhưng vì sao cuối cùng cô lại không sử dụng nữa vậy?” Phỏng vấn Cố Tương hình như là một phóng viên thực tập, một thanh niên trắng trẻo non nớt, có hơi hồi hộp. 

Cố Tương cười cười, trong cuộc sống hàng ngày cô không hề có tính cách cao ngạo của Thẩm Diệu, cực kỳ ôn hoà: “Bởi vì người 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện