Ảnh Hậu Tái Lâm

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Um-um

Sau đêm thất tịch một ngày, những tin vịt của Cố Tương đã hoàn toàn bị cuốn trôi đi mất. Cô cũng đã tiếp nhận một buổi phỏng vấn, trong đó cô tự mình nhắc đến vấn đề này, bày tỏ nhân vô thập toàn, chính cô thừa nhận mình có không ít tính xấu. Nhưng khi cô đặt diễn xuất trở thành sự nghiệp của mình, cô không bao giờ dùng bất kỳ thủ đoạn đen tối nào để làm ảnh hưởng đến nó.

Chính thái độ thản nhiên thừa nhận đã khiến khán giả tăng thêm hảo cảm với cô. Sau đó không lâu, một nhân vật chính khác trong câu chuyện này, Phùng Văn, cũng công khai phát biểu, giải thích. Khi đề cập đến Cố Tương đã nói rõ Cố Tương không phải tình địch của cô ấy, cô ấy không hề có mối quan hệ mập mờ nào với Triển Dương, hai người chẳng qua chỉ là bạn bè từ nhỏ, thậm chí nếu xét kỹ, tình cảm giữa hai người chỉ nằm ở mức bạn bè bình thường mà thôi.

Một trong những nhân vật chính đã lên tiếng, dù còn nhiều chỗ sơ hở nhưng xem như lời giải thích này căn bản có thể khiến cho khán giả hài lòng. Tưởng Lily âm thầm oán trách với Cố Tương: “Cô ta thật biết cách nói vuốt đuôi. Trước đây sao không nói, đợi em xử lý xong xuôi mới nhảy ra giải thích. Đúng là biết chọn thời điểm.”

Cố Tương từ chối bình luận, cô rất bất ngờ đối với việc Phùng Văn có thể đứng ra giải thích. Qua chuyện này có thể thấy Phùng Văn đã trưởng thành hơn một chút, bớt sự ngây thơ như nữ sinh trung học. Cố Tương cảm thấy rất hài lòng với điều đó. Dù sao cũng không ai muốn sau này trong công việc phải đối mặt với một người luôn có địch ý với mình.

Phùng Văn thực sự đã suy nghĩ thông suốt, cô ấy cười khổ nói với người đại diện Anna: “Cứ như vậy đi, tôi mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục theo đuổi nữa. Quan trọng bây giờ là phải nắm chặt cái trước mắt. Sau này tôi sẽ tập trung diễn xuất, ít nhất tôi không thể chịu thua cô ấy trong lĩnh vực này được.”

Chứng kiến hình ảnh Triển Dương xuất hiện che chở bên cạnh Cố Tương, trong lòng Phùng Văn đã tỉnh ngộ. Trong ánh mắt của anh không hề có người nào khác, anh vì Cố Tương mà tức giận, mọi lo lắng đều xuất phát từ tận đáy lòng. Cho dù có một ngày nào đó người đàn ông như vậy thực sự thuộc về cô ấy, trong lòng Phùng Văn cũng sẽ cảm thấy xa lạ.

Trên thế giới không chỉ có một người thích sạch sẽ, cô ấy cũng là người như vậy. Từ lúc đó, cô ấy cực kỳ chán ghét cuộc sống theo đuổi thế này. Nếu cuối cùng chắc chắn không đến được với nhau thì sớm buông tay sẽ hạnh phúc hơn.

Anna nhìn cô ấy, trong giọng nói có ý trách móc: “Phùng, cô lỗ mãng rồi. Cô không nên ra mặt giải thích cho cô ấy.”

“Làm lại từ đầu thôi.” Phùng Văn cười khổ sở: “Lần này tôi sẽ không lợi dụng diễn xuất trở thành chiêu trò của mình, mà là…. Vì những người bên cạnh tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

……………

Sau khi clip thử vai của Cố Tương được đăng lên, kỹ thuật diễn xuất của cô đã được công nhận tại Mỹ. Mọi người ai cũng là người sáng suốt, chỉ cần không phải người ngu đều có thể nhìn được vấn đề. Kỹ thuật diễn của Cố Tương so với Phùng Văn không hề kém cạnh. Huống chi so với Phùng Văn, cô còn có nét phong tình đặc trưng của con gái phương Đông. Điều này vô tình tăng thêm cho cô không ít điểm cộng. Đến khi Tư Khải giới thiệu cô trong buổi ra mắt, ấn tượng mọi người đối với cô đều không tệ, không khí cũng khá hài hoà.

Dĩ nhiên người đầu têu lqd.d.i.e.n.d.a.n Tống Châu Hiền không hề xuất hiện. Dám sử dụng thủ đoạn như vậy, cộng với kỹ thuật diễn không thể nói là quá tốt, ở nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, có thể nói con đường phát triển trong tương lai của Tống Châu Hiền ngày càng hẹp lại. Chưa kể tính cách của cô ấy cũng gây nên sự hạn chế nhất định cho bản thân trên con đường sau này.

Vốn định sau khi bàn hợp đồng với Tư Khải xong, Cố Tương muốn tập làm quen với quy trình bên này, bỗng dưng nhận được điện thoại của Cố Nam gọi đến, giọng thầm thì: “Cố Tương, chị và anh rể khoẻ không?”

Cố Tương hơi cạn lời. Em ruột mình gọi mình là “Cố Tương”, lại gọi Triển Dương là “anh rể”. Cuối cùng ai mới là người thân vậy hả?

“Rất tốt.” Cô nói: “Có gì nói đại đi.”
Triển Dương vẫn còn đang ở đây, lịch trình đóng phim của anh cũng đã hoàn tất, chuẩn bị tạm nghỉ dưỡng hai tháng. Không biết vì sao, dạo này nhiệt tình làm việc của anh đột ngột dâng cao. Tuy nhiên anh vẫn yêu cầu kịch bản có tính thử thách cao như trươc đây. Với một người biết trước sự kiện trọng đại của tương lai như Cố Tương, những tác phẩm này ngày sau sẽ trở thành kinh điển. Không thể không thừa nhận mắt nhìn của Triển Cự Cự khá chuẩn.

“Chuyện đó…. Chị không biết hả?” Giọng Cố Nam hơi ngập ngừng: “Ừ, hai người nhà anh rể đã đến, thông gia đó.” Lúc nói ra hai chữ “thông gia”, tất nhiên Cố Nam cảm thấy có chút không quen. Cậu hàm hồ nói: “Cố Tương, hai người tự quyết định chuyện chung thân khi nào vậy? Lần trước không phải nói do truyền thông tung tin bậy bạ sao?”

Lần trước sự kiện Triển Dương cầu hôn, Cố Tương phải nói hết hơi hết sức mới khiến Cố Nam tin đây là chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua chỉ là sự cố do đám phóng viên viết lung ta lung tung mà thôi.

Nhưng mà bây giờ Cố Nam nói, cha mẹ Triển Dương về nước, còn đi nhà họ Cố?

“Em đang ghẹo chị à?” Cố Tương hỏi.

“Em ghẹo chị làm gì?” Cố Nam không nhịn được, nói: “Chẳng qua em thấy hai bên rất vui vẻ, bây giờ cha còn đang ôm cha anh rể khóc kia kìa.”

Cố Tương: “…………”

Cúp máy, Triển Dương từ ngoài trở lại, trên tay còn xách thức ăn mới mua về, hơi ngạc nhiên khi thấy cô ngồi ngẩn người, đi tới hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”

“Cự Cự,” Cố Tương ngơ ngác nhìn anh: “Anh có biết ba mẹ của anh lầy như vậy không?”

Triển Dương: “……….” Anh tự tay vuốt tóc Cố Tương: “Đọc kịch bản đến sảng luôn hả? Ăn cơm đi.” Nói xong cầm lấy thức ăn.

“Hay là chúng ta về nước một chuyến đi?” Cố Tương nghiêm mặt nói: “Ba mẹ anh tụ họp với cha em khá vui vẻ đấy.”

Động tác Triển Dương khẽ ngừng lại, cau mày suy tư một lát, sau đó khuôn mặt giãn ra, nói: “Được.”

……………

Lúc này tại thành phố G, đèn đuốc nhà họ Cố sáng trưng, chủ và khách đều vui vẻ, rượu chè say sưa, nói cười tíu tít…. Là chuyện không thể.

Chén chú chén anh thì có, nói cười tíu tít không có. [email protected] Lúc này Cố Trường Xuân và Triển Thường Phong đang ôm nhau khóc ròng, Triệu Quyên và La Tịnh choáng váng mặt mày. Triệu Quyên xin lỗi: “Thật ngại quá, lão Triển hay như vậy. Hôm nay thật rất vui.”

“Không sao không sao.” La Tịnh vội khoát tay: “Lão Cố mới là người để mọi người chê cười.” Bà xoa xoa đôi tay, hơi lúng túng. Dù sao người nhà họ Triển đến quá bất ngờ, chưa kể cả nhà đều không ra vẻ kẻ cả. Chỉ là chuyện trên bàn rượu phát triển vượt tầm kiểm soát của bà, hai người đàn ông ôm nhau khóc là thế nào. Chậc, hai người cộng lại đã hơn một trăm tuổi rồi đấy.

Triển Thường Phong nói: “Anh trai, em mời anh một ly. Trước đây khi xem những tin kia trên tin tức, em còn nghi ngờ không biết thằng nhóc Triển Dương này thích người con gái tính cách thế nào, nhân phẩm có vấn đề gì không. Kết quả bây giờ nhìn lại quả nhiên do đám truyền thông nói quàng nói xiên. Nghĩ đến trước đây vì chuyện này mà nghi ngờ, em cảm thấy thật mất mặt. Xấu hổ quá.” Ông lắc đầu, thở dài.

“Ai ai ai, không thể trách chú.” Cố Trường Xuân nói: “Tính tình đứa con gái nhà tôi từ nhỏ đã cứng đầu. Trước khi bị oan cũng không thèm nói tiếng nào, chỉ thích để ý mấy chuyện vớ vẩn. Lúc nhỏ tôi còn sợ nó tự hành hạ bản thân đến nỗi bị bệnh luôn ấy chứ. Không phải bây giờ mấy đứa trẻ hay thích cái bệnh tâm lý gì đó, à đúng rồi, trầm cảm! Thật may mắn, từ lúc nó vào làng giải trí, không biết có phải do qua lại với Tiểu Triển nhà chú không mà tính tình sáng sủa hơn nhiều, cũng biết chuyện hơn. Hiện tại chững chạc, đứng đắn hơn trước. Tất cả là


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện