Phải chăng đây là sét đánh giữa trời quang??
Điện ảnh dự tính sẽ quay tổng cộng trong sáu tháng, hiện tại đã đi qua một nửa, Tần Hàn Lâm không đề cập tới chuyện này thì Hạ Dĩ Đồng cũng không biết, cư nhiên đã qua một nửa.
Ba tháng nay, tâm tình của cô mỗi ngày đều không ổn, từ trên xuống dưới, ngày đêm đều tơ tưởng tới nữ nhân bên cạnh, ngọt ngào nhưng cũng chua xót.
Hiện nay thật vất vả mới có thể nhìn thấy tia hy vọng, cô cảm thấy Lục Ẩm Băng hẳn là cũng có một chút thích cô, mặc dù không có, thì cũng có thói quen có cô bên cạnh làm bạn.
Cùng tới cùng về, cùng ngủ chung với nhau, mà bây giờ sinh hoạt thường ngày như vậy lại sớm bị phá vỡ.
Hạ Dĩ Đồng ở tỉnh X chỉ có hai cảnh diễn phối hợp cùng với Lục Ẩm Băng, một cảnh là cô và Lục Ẩm Băng ở địch doanh gặp nhau, một cảnh khác là Lục Ẩm Băng bắt được cô, giam lỏng trong cung.
Cảnh cuối cùng là đóng máy diễn ----- "Tuyết Trung", phải chờ tuyết rơi dày vào cuối mùa đông, Tần Hàn Lâm không thích lấy bọt biển dùng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cảm xúc quay phim của ông.
Ba cảnh diễn, cộng thêm thời gian mà cô điều chỉnh ở trong đoàn phim, có thể tranh thủ thời gian bên cạnh Lục Ẩm Băng, nhiều nhất là nửa tháng.
Mãi cho đến khi trở về khách sạn, Hạ Dĩ Đồng cố lấy lại tinh thần, Lục Ẩm Băng so với cô cũng không tốt hơn là mấy, chỉ là cô giỏi che giấu.
Vì không thể "ở chung" với nhau mà cô khổ sở buồn bã, như thế nào cũng không thấy phù hợp với phong tác của cô.
Vì vậy, khi Hạ Dĩ Đồng nhiều lần nhìn lén cô để tìm một chút dấu vết trên mặt cô, Lục Ẩm Băng chuyển đề tài nói: "Em tắm trước hay là tôi tắm trước?"
"Em trước đi." Hạ Dĩ Đồng nói, cầm váy ngủ đi vào.
Trong lòng cô nổi lên trống lớn.
Lục Ẩm Băng tìm thấy cái túi ở một góc phòng, bên trong là váy ngủ có dây đeo mà Tiểu Tây mua cho cô.
Vừa lấy ra, Lục Ẩm Băng: "......"
Váy ngủ dây đeo này thật sự có thể đáp ứng được chuyện giữ ấm, nhưng nếu dây đeo có thể màu nhạt hơn, không cần có lớp lông xù xù phía trên thì thật tốt.
Váy ngủ này y như bức họa tiết trên Taobao vậy, cái này cô làm sao mà mặc?
Mặc nhất định sẽ có biện pháp để mặc.
Một mặt là có thể cùng Hạ Dĩ Đồng tiếp xúc thân mật, một mặt nữa là mặt mũi của cô, cái nào nặng cái nào nhẹ hơn, suy nghĩ là biết.
Ngày mai là ai đi đường nấy rồi, nếu không để lại chút hồi ức trân quý thì sẽ muộn.
Đem váy ngủ gói lại, sau khi Hạ Dĩ Đồng tắm rửa xong, thần bí mà đem túi gói tiến vào.
Hạ Dĩ Đồng cầu xin giúp đỡ từ Lai Ảnh ——【 Chị, chị chị, ngày mai em với chị ấy từng người phải bay đến nơi khác đóng phim? Em có nên thổ lộ không?】
Chênh lệch thời gian một chút, Lục Ẩm Băng cũng gửi tin nhắn cho Lai Ảnh ——【 ngày mai bay đến nơi khác, hôm nay là đêm cuối cùng, tớ có nên đánh cược một phen? 】
Lúc có thời gian để hóng chuyện thì Lai Ảnh lại không có mặt, do hôm nay chồng của cô vừa vặn rảnh rỗi, hai người ngọt ngào ở trong khách sạn, nấu cháo điện thoại, sớm đem hai người bạn tốt của cô ném sang một bên.
Lục Ẩm Băng tay đè một bơm sữa tắm, nhớ tới kế hoạch tối qua của cô dùng sắc dụ, nếu không thành công thì sao? Cô phải giả vờ như thế nào thì Hạ Dĩ Đồng mới có thể tin, có hay không sẽ trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, nhưng khả năng lớn là sẽ chăm sóc cô cả đêm mà không ngủ.
Thôi bỏ đi, đừng làm ra nhiều chuyện như vậy, an tĩnh trôi qua đêm nay cũng không tệ, qua một tháng nữa vẫn sẽ gặp lại nhau mà.
Lục Ẩm Băng vừa suy nghĩ thì đem bọt sữa tắm tắm sạch sẽ, xấu hổ mặc váy ngủ vào, váy ngủ có hơi ngắn, chỉ che đến đùi, khom lưng, từ phía sau nhìn chính là một tư thế có chút xấu hổ a.
Hạ Dĩ Đồng nôn nóng mà chờ Lai Ảnh nhắn lại, bên tai đã truyền đến tiếng mở cửa, vừa nâng mắt lên, ngẩn người tại chỗ.
Lục Ẩm Băng một thân mát mẻ ---- lúc này thật sự mát mẻ, một bộ váy ngủ màu xanh nhạt chỉ đến đùi, tuy kiểu áo ngủ có chút quỷ dị, nhưng không hề để vẻ đẹp của Lục Ẩm Băng bị cắt giảm chút nào, mái tóc đen dài mềm mại ở sau vai cô.
Bọt nước dọc theo cổ thon dài mà trượt xuống, dừng lại ở xương quai xanh gợicảm, cô nghiêng người một chút, hai xương quai xanh song song nhau lại càng thêm nổi bật, bọt nước lại theo xương quai xanh mà trượt xuống ngực.
Hai chân thẳng tắp thon dài, bắp chân có chút độ cong, rất đẹp.
Hạ Dĩ Đồng là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ẩm Băng mặc như vậy, ở phim trường, bởi vì thế vai nên cô không để lộ quá nhiều, nhiều nhất chỉ lộ ra một chút lưng, như vậy cũng đủ làm cho Hạ Dĩ Đồng mặt đỏ tim đập nhanh, choáng váng.
Hiện tại.....
Cô tựa hồ đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ ngẩn ngơ mà nhìn.
Lục Ẩm Băng đối với phản ứng của cô rất hài lòng, giơ tay của mình thưởng cho trán Hạ Dĩ Đồng một cái, Hạ Dĩ Đồng theo bản năng che trán lại, mới phát hiện hoàn toàn không đau xíu nào, chớp chớp mắt, hoang mang.
Lục Ẩm Băng: "Là ngày cuối cùng ở chung, đối với em ôn nhu một chút, em còn không quen?"
Hạ Dĩ Đồng: "Không có không có."
Lục Ẩm Băng cởi dép ra, bên kia thì lại không đi, một hai phải vòng qua Hạ Dĩ Đồng mà đi, cô đứng trên giường, chân dài bước qua người Hạ Dĩ Đồng, người dưới thân không bỏ sót cảnh sắc nào.
Hạ Dĩ Đồng tâm tư như nổi trống, dời mắt nhìn di động, bất động thanh sắc mà nuốt nước miếng.
Lục Ẩm Băng ở không trung dừng lại ước chừng có ba giây --- cô cảm thấy như vậy ---- phàm là người có tình cảm với cô thế nào cũng sẽ phản ứng, nhưng Hạ Dĩ Đồng không có, cô ấy căn bản không