Hạ Dĩ Đồng đóng máy, nhưng Lục Ẩm Băng thì chưa, cô còn hai cảnh quay chưa quay xong, một là cảnh đăng cơ, một cảnh là ngày tuyết rơi vào mấy năm sau.Sau một hồi là cảnh quay cuối của cô, tuyết vẫn rơi như vậy, buổi trưa, đạo cụ, nhà sản xuất, đạo diễn vội vã ăn hai ba miếng rồi cùng nhau dàn dựng cảnh quay.
Vì do đã quay xong cảnh của mình, trước khi đi tuyên truyền cho bộ phim khác, Hạ Dĩ Đồng có ba ngày rảnh rỗi ở đây, lưu lại hỗ trợ mọi người, vì vậy câu nói "hẹn gặp ở Bắc Kinh" của Lục Ẩm Băng chắc hơi sớm.Ngày hôm sau cảnh 《 đăng cơ đại điển 》, thay đổi địa điểm quay, bố trí rườm rà hơn, diễn viên quần chúng mời tới tận mấy trăm người, đứng đầy cả phim trường.4g chiều hôm đó, sắc trời tối lại, Tần Hàn Lâm cuối cùng cũng nói một câu "Qua."Bộ phim 《 phá tuyết 》, quay từ ngày 7 tháng 7 năm 2016 đến ngày 9 tháng 1 năm 2017, sau nửa năm, chính thức tuyên bố đóng máy.Ngay sau khi bộ phim kết thúc, tất cả mọi người đều lên xe trở về khách sạn, bữa tiệc tối đó được chuẩn bị rất hoàng tráng, sang trọng, các diễn viên chính, đạo diễn, nhà sản xuất, ngồi ở bàn chính, những người ở bộ phận khác thì ngồi bàn còn lại, có người thì thích ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó, thích ngồi kế ai thì ngồi, nhìn chung thì không theo quy tắc gì hết trơn.
Sau đó là đủ món ngon đầy đủ màu sắc, hương vị được dọn lên.Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng thì trở về khách sạn lấy hành lý, một lúc sau mới đến, cả hai người đều có chuyến bay khá muộn, chẳng qua là một người bay tới Bắc Kinh, một người phải bay tới tỉnh H.Tần Hàn Lâm có thể nói ông là người thấy tiệc tùng thì tâm trạng rất sảng khoái, sự nghiêp, tình duyên đều có thành tựu.
Mỗi ngày ông đều phải ăn cẩu lương, cuối cùng cũng đóng máy, có thể tụ họp với Chiêm tổng, hiện tại ông rất là hưng phấn.Vừa thấy hai diễn viên chính nhà mình từ xa đi tới, Tần Hàn Lâm liền đứng dậy, kêu "Chỗ này chỗ này".
Sau đó thì lôi kéo Chiêm tổng cũng đứng dậy, chắc là sợ hai người họ không nhìn thấy.Lục Ẩm Băng ngồi kế bên Hạ Dĩ Đồng.Đúng rồi, biên kịch đao phủ nổi tiếng ở trong giới cũng có đến bữa tiệc, chẳng qua là lúc nào lên sân khấu thì mới đáp ứng lộ mặt.
Chu Nhất Văn so với trong tưởng tượng của Hạ Dĩ Đồng thì trẻ hơn nhiều, đại khái chỉ tầm 30, hoặc có khi là không đến.
Đầu nhỏ, ăn mặc giản dị, không đeo mắt kính, mặc áo sơ mi màu xám cùng với áo khoác cùng màu, dáng vẻ rất nhỏ con.Nếu không phải Lục Ẩm Băng cùng Chu Nhất Văn chào hỏi, Hạ Dĩ Đồng chắc cũng không nhận ra hắn, chỉ nghĩ tới là người của nhà làm phim nào đó.Chu Nhất Văn đã nổi tiếng ở trong giới biên kịch ít nhất mười năm, nếu suy tính một chút, khi hai mươi mấy tuổi thì hắn đã bắt đầu viết kịch bản, có lẽ là sớm hơn, chỉ là không bị người ta phát hiện ra mà thôi, Hạ Dĩ Đồng không khỏi líu lưỡi khen ngợi, cảm giác người này trong giới quả là ngoạ hổ tàng long.
Nếu cô không có duyên tiến vào đoàn phim này, thì chắc cũng không có cơ hội để kết bạn với nhiều người có tiếng trong giới như vậy.Cô cũng cung kính mà gọi một tiếng: "Chu biên kịch."Chu Nhất Văn cũng nhàn nhạt gật đầu: "Ừm."Thái độ này đối với cô khác xa với thái độ ban nãy đối với Lục Ẩm Băng, hoàn toàn xa cách.Hạ Dĩ Đồng nghĩ thầm: Khó trách, một người viết được kịch bản như vậy thì tính cách như vậy đều không sai.Tần Hàn Lâm cả đời này làm như rất thích phá đám, lớn tiếng nói: "Tui nói nè lão Chu, ông đừng có giả bộ nữa, tối hôm qua tui gửi cho ông đoạn phim kia, không biết là người nào khóc um sùm, còn tự chửi bản thân là tự viết ra cái kịch bản như vậy." Ông học theo cách nói chuyện của Chu Nhất Văn, "Nếu tui mà tự biên kịch y dậy á, tui chắc là tự ném gạch bản thân quá."Khoé mắt của Chu Nhất Văn giật giật.Tất cả người ngồi ở bàn đều cúi đầu cười nghẹn, những người có quan hệ tốt, thì càng trực tiếp cười to hơn, trong đó bao gồm cả người yêu của Tần Hàn Lâm là Chiêm tổng.
Chiêm tổng qua nhiều năm nhưng phong độ vẫn không giảm, cười lên vẫn mê người như vậy.Tần Hàn Lâm bị nụ cười của chồng mình làm cho hoa mắt, bình tĩnh lại quay đầu nói với Chu Nhất Văn: "Ông nói xem, người đó có phải là ông không? Tui có bằng chứng đó nhen, lịch sử trò chuyện hôm qua tui còn lưu lại đó."Chu Nhất Văn nghe Tần Hàn Lâm nói: "Thôi, ông im giùm!"Tần Hàn Lâm: "Được, im thì im." Quay đầu liền khóc chít chít với chồng, "Mình xem, hắn hung dữ dới tui kìa ~""Không khóc, không khóc." Chiêm tông vỗ vỗ vai hắn, đứng lên, giơ chén rượu, nhìn về Chu Nhất Văn cười nói, "Lâm nhà tôi không hiểu chuyện, tôi bồi tội thay, trước kính lão Chu một ly."Chu Nhất Văn cũng nể tình, nói: "Không sao, ai mà không biết ổng không đứng đắn."Tần Hàn Lâm ôm cánh tay của Chiêm tổng, mắt nhìn quanh mọi người, nhìn đi, nhìn chồng nhà tui rất là đẹp trai nha, còn sủng tui nữa, tửu lượng cũng tốt, mấy người làm gì có, ghen tị hông, ghen tị cũng không cho đâu, hừ.Mọi người rất vui vẻ, không ăn thèm ăn cẩu lương của ông, còn ném ánh mắt xem thường, thậm chí là muốn nhào dô quánh lộn.Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng liếc nhìn nhau, cũng thấy được sự hâm mộ trong mắt của đối phương.
Ít có cặp đôi nào trong giới lại dám thể hiện tình cảm trắng trợn như vậy.Ban đầu mọi người còn có chút câu nệ với nhau, chưa tới 10 phút, mọi người không còn khách sáo nữa, uống rượu nhiệt tình, nhà đạo diễn, sản xuất, diễn viên, ăn uống rồi nói chuyện trên trời dưới đất, Chiêm tổng là nhà sản xuất lên phát biểu đôi chút, cảm tạ nhân viên công tác, và diễn viên, nếu có cơ hội lần sau sẽ tiếp tục hợp tác, thật ra thì ai nấy đều biết lí do tại sao Chiêm tổng lại đầu tư bộ phim này.
Tần Hàn Lâm thì càng uống rượu thì càng nói nhảm, được Chiêm tổng đút đồ ăn cho thì tính nết càng dịu dàng, hiền hoà hơn, mọi người kéo ông đi chụp hình chung, ông