Đồng hồ báo thức vừa kêu một tiếng, Lục Ẩm Băng nhanh tay ấn tắt, quay đầu nhìn về phía giường, Hạ Dĩ Đồng cũng không nhúc nhích, hẳn là đang ngủ say.
Cũng đúng, từ ngày đóng máy, cô ấy suốt ngày phải chạy tới chạy lui, không mệt mới là lạ.
Làm việc cho người khác chính là không tốt, công việc cũng không thể tự mình sắp xếp, bằng không lại thương lượng với cô một chút, ký vào công ty cô đi, nếu không đáp ứng, cô liền...!Cô liền bán sắc dụ thử?
Hạ Dĩ Đồng ắt hẳn sẽ đồng ý.
Lúc làm cô liền gọi em ấy một tiếng, em ấy còn hưng phấn hơn cả mình, động tác trên tay cũng triền miên hơn, hệt như em ấy là người đang nằm hưởng thụ vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Ẩm Băng nhớ tới trong nháy mắt muốn "chết", chân có chút nhũn ra.
Cô lắc lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cô, buông điện thoại xuống, rón rén đi qua, bật đèn đầu giường.
Lúc này cô mới phát hiện, Hạ Dĩ Đồng đang ôm một cái gối ngủ, cái gối kia sẽ không phải...
Lục Ẩm Băng xấu hổ một trận, thở phào nhẹ nhõm, may mắn là Hạ Dĩ Đồng không có khẩu vị nặng như vậy.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng đối với Hạ Dĩ Đồng mà nói có lẽ quá cao.
Một chân cô đạp ra khỏi chăn, lộ ra đùi trắng nõn, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, năm ngón chân giãn ra, là một tư thế lười biếng.
Lục Ẩm Băng ngồi xuống cuối giường nhìn chân cô, có người sẽ có ngón chân thứ hai sẽ dài hơn bốn ngón chân còn lại; còn có người ngón thứ hai bằng ngón giữa; hoặc có người, ngón chân sẽ theo hình dạng cầu thang, nghiêng một đường đi xuống, chân của Hạ Dĩ Đồng chính là như vậy, vừa trắng vừa đẹp, nhìn rất đáng yêu.
Lục Ẩm Băng nhớ lại, cô từng đọc ở trên một tạp chí nhảm nhí nào đó, nói người nào có hình dáng ngón chân như vậy, bình thường tâm địa thiện lương, còn lãng mạn, tinh tế.
Lục Ẩm Băng nhìn ngón chân của cô, không tiếng động mà vui vẻ nửa ngày, còn không hiểu sao bản thân đang cười, chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó cô thổi vào ngón chân Hạ Dĩ Đồng.
Thổi một cái, nhanh chóng chạy thoát, sợ bị ăn đạp.
Không phải ai cũng có khuynh hướng bạo lực như Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng bị thổi đến chân thấy lạnh, liền rút chân về trong chăn, tương đối ngoan ngoãn.
Nhưng Lục Ẩm Băng lại không cao hứng, cô tự mình đạp Hạ Dĩ Đồng vài cước, mong đối phương đạp lại mình, vậy mới đúng.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô là đang đạp người ta thì có.
Lục Ẩm Băng tiến lại gần, muốn vén chăn dưới thân Hạ Dĩ Đồng lên, tai nghe một tiếng động, cô bị Hạ Dĩ Đồng ngồi dậy ôm lấy, xác thực mà nói, chính là ôm vào trong chăn.
Chăn trên người Hạ Dĩ Đồng vẫn còn, nhưng hai người vẫn ôm nhau.
"Em tỉnh rồi sao." Lục Ẩm Băng nói.
"Lúc chị thổi vào chân em lần đầu tiên là em đã tỉnh rồi." Hạ Dĩ Đồng mắt không mở ra, đầu óc vẫn choáng váng, mở mắt nhìn một cái, đập vào mắt đều là những hình ảnh mờ mịt, dứt khoát nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nói: "Em ngủ quên mất, Lục lão sư, mấy giờ rồi?"
"4g50."
Tinh thần Hạ Dĩ Đồng lên cao: "Đã trễ vậy rồi!"
"Không có tính thời gian làm chuyện đó, em mới ngủ có nửa tiếng thôi."
"Buổi tối em còn phải về thành phố S một chuyến, sáng mai lại phải đi chụp ảnh cho tạp chí."
"Chị biết, ngày mai chị cũng có lịch trình." Lục Ẩm Băng bình tĩnh nói, "Một giờ sau sẽ xuất phát, chị đưa em ra sân bay."
"Đừng đưa em đến sân bay nữa, vậy thì bị chú ý lắm, em kêu Phương Hồi là được rồi."
"Ừm."
"Lục lão sư, chị có phải là đang không vui?"
"Chị có sao?" Lục Ẩm Băng chôn trong chăn, nếu không phải Hạ Dĩ Đồng đang ôm cô, cô sớm đã chìm trong đó.
Hạ Dĩ Đồng xốc chăn lên, tay vòng qua người cô, kéo lên, để cho người đó dính sát vào cơ thể mình, nghiêm túc nói: "Chị có."
"Em nói có thì có." Lục Ẩm Băng nói, ngữ khí không chút gợn sóng nào, nhưng ai nghe đều biết là cô ấy đang tức giận.
Bản thân cô cũng không rõ, cô tức giận lại không có chút đạo lý nào, nhưng cô không khống chế được, không có biện pháp nào phải cười, làm ra bộ dạng vui vẻ.
Yêu nhau, nên học cách chăm sóc lẫn nhau.
Đây là Lai Ảnh nói, cô cũng muốn cao hứng mà nói "Được, chị đưa em ra sân bay, lần sau gặp nhau, nhớ chú ý sức khoẻ, đừng để bị cảm mạo", vân vân, cô với Hạ Dĩ Đồng giống nhau, không nỡ rời đi, cô không vui vẻ, Hạ Dĩ Đồng lại không vui vẻ gấp bội lần.
Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Chị không phải là không muốn em rời đi sao?"
Nói nhảm, này không phải là rõ ràng quá sao? Lục Ẩm Băng không nói lời nào.
Hạ Dĩ Đồng quyết đoán nói: "Vậy em không đi."
Lục Ẩm Băng trở tay thưởng cho cô một cái ở trên trán: "Em dám!"
Lục Ẩm Băng kia lại trở về rồi, Hạ Dĩ Đồng nở nụ cười, Lục Ẩm Băng nhìn cô cũng nở nụ cười, hai người nhìn nhau cười nửa ngày, Hạ Dĩ Đồng mới rụt rè kéo váy xuống, mím môi nói: "Lục lão sư, em muốn thay quần áo cho chị.
"
"Không, muốn thay cho em."
"Chị..
có thể bỏ qua chuyện này được không."
"Không." Lục Ẩm Băng ung dung nói
"Vậy được." Thế là Hạ Dĩ Đồng cầm quần áo của mình vào phòng tắm, tới cửa phòng tắm, cô còn quay lại còn nở nụ cười đắc thắng với Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng liền chạy tới, cửa phòng tắm liền đóng sầm lại, Hạ Dĩ Đồng kinh hô, quả thật nguy hiểm.
Lục Ẩm Băng đứng trước cửa phòng tắm chờ cô.
5 phút sau, hai người cùng nhau xuống lầu, chiến trận được chuyển sang trên ghế sofa, buổi chiều sắp trôi qua rồi, hai người ngoại trừ lăn tới lăn lui trên giường, còn chưa nói được với nhau câu nào nghiêm túc.
Hạ Dĩ