Hai người cứ thế mà trò chuyện với nhau, tựa như là không có khoảng cách nào vậy.
Máy bay hạ cánh có chút muộn, giữa việc đi ngủ muộn và dậy sớm vào ngày hôm sau, Hạ Dĩ Đồng chọn đi ngủ muộn, bây giờ cô mới thấy hối hận.
Xe bảo mẫu lái hơn nửa tiếng đến khách sạn.
Cô vội vàng muốn chạy vào phòng, vừa ra khỏi thang máy là bật tuyệt chiêu dịch chuyển tức thời, chạy vụt vào phòng, một cuộc điện thoại gọi tới.
Chưa kịp nhúc nhích, dựa vào cửa, giọng nói vẫn thở hổn hển, nói không nên lời: "Lục, Lục lão sư."
Mũi Lục Ẩm Băng liền cảm thấy đau nhức, theo bản năng muốn nói "Thực xin lỗi", nhưng cô biết nói như vậy sẽ khiến cho đối phương thêm căng thẳng, cho dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng Hạ Dĩ Đồng cũng bị cô hù sợ.
"Hạ, Hạ lão sư." Lục Ẩm Băng nói, kỹ năng diễn xuất trêu ghẹo của cô vô cùng tự nhiên, "Em nói lắp làm gì?"
Hạ Dĩ Đồng tay vịn cửa, chậm rãi đứng thẳng người, cười nói: "Em không biết, vừa nãy có chút khẩn trương."
Lục Ẩm Băng hỏi: "Em đi tắm trước đi, sau đó mình videl call, vậy được không?"
"Giờ không được sao?" Ngón tay Hạ Dĩ Đồng ấn ấn vào lòng bàn tay mình, nói.
"Vậy được rồi, em đi tắm, mười phút nữa liền trở về."
"Ngoan."
Lục Ẩm Băng thu điện thoại di động, đầu tựa vào gối, yên lặng nhìn trần nhà.
Một loại cảm giác áy náy từ trước tới nay chưa từng có bao quanh lấy cô, em ấy thích mình như vậy, cô không hề nghi ngờ tình cảm của Hạ Dĩ Đồng dành cho mình, so với tin bản thân thì còn tin em ấy hơn.
Chính vì sự tin tưởng này, cô mới không có cách nào lừa gạt chính mình, việc cô có suy nghĩ trốn tránh là tội không thể nào tha thứ.
Em ấy thích mình như vậy, vì sao lại còn dao động chuyện này?
Mình thích em ấy, vì sao lại còn muốn trốn tránh?
Vì cái gì? Vì cái gì? Vô số vì cái gì tràn ngập trong đầu cô, tất cả mọi thứ đều đang hướng cô gào thét, nhưng không ai có thể đưa cho cô một đáp án, cô mờ mịt suy nghĩ lại về sự cần thiết của mổi quan hệ này, có phải là cô xúc động quá không? Hay là cô không thích đối phương nhiều như vậy? Ít nhất là không có thích nhiều như Hạ Dĩ Đồng thích cô.
Cuối cùng, cô nghĩ: Mình thật sự là thích em ấy sao?
Ý niệm này cơ hồ làm cho Lục Ẩm Băng giật mình một cái, từ trên giường bật dậy.
Tiếng chuông video call cắt ngang suy nghĩ của Lục Ẩm Băng, cô sờ sờ lưng mình, không ngờ lại toát mồ hôi lạnh.
Nuốt nước miếng, chợt nhìn về phía di động, nhấn nút bắt máy.
Gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Hạ Dĩ Đồng xuất hiện trước ống kính: "Lục lão sư, em tắm xong rồi."
Lục Ẩm Băng nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình di động, mới có 6 phút, em ấy hẳn là sốt ruột.
Lúc trước, Hạ Dĩ Đồng khẩn trương như vậy, cô có thể thuận thế đùa giỡn em ấy vài câu, đôi khi còn nói những đề tài không thích hợp với thiếu nhi, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy bàng hoàng, mỗi một ánh mắt chứa đựng tình cảm của Hạ Dĩ Đồng đối với cô, như là đang tra tấn cô vậy, mỗi lần em ấy liếc mắt nhìn, Lục Ẩm Băng càng ngày càng áy náy hơn.
"Hạ Dĩ Đồng." Lục Ẩm Băng mở miệng, hai chữ cuối cùng lại không phát ra âm thanh, cô không thể không hắng giọng, cứ như vậy, thanh âm của cô giống như đang ngậm một nắm cát trong cổ họng vậy, khàn vô cùng.
"Chị bị cảm à?" Hạ Dĩ Đồng lập tức truy vấn, ánh mắt như sắp xuyên qua màn hình, mặc dù điều đó không có tác dụng gì.
"Em đừng...." Lục Ẩm Băng lại hắng giọng, muốn nói: Em đừng nhìn chị như vậy.
Lời nói đó đến bên miệng liền nuốt trở vào, cười cười nói, "Em đừng khẩn trương như vậy, chỉ là buổi tối trở gió, cổ họng cảm thấy khó chịu."
Nói xong cô còn bưng ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, nói lần nữa thì thanh âm gần như khôi phục lại bình thường.
"Tay mỏi quá, chị không cầm di động nữa." Lục Ẩm Băng đem điện thoại để lên gối, camera đè lên gối, cô quay mặt sang một bên, không nhìn thấy nữa.
"Ipad đâu?"
"Ở trên bàn, lạnh quá, không muốn chui ra khỏi chăn."
"Ôm em một cái, Lục lão sư." Lục Ẩm Băng rất sợ lạnh, Hạ Dĩ Đồng dĩ nhiên biết, cô còn biết chị ấy rất lười, lúc chưa đóng phim thì được nuông chiều từ bé, bây giờ không muốn cầm di động cũng là chuyện bình thường.
Video call biến thành cuộc gọi thoại, không phải đối mặt với khuôn mặt làm cho cô áy náy, điều này khiến Lục Ẩm Băng thoải mái không ít, cô cong môi, nói: "Ôm một cái."
"Vừa nãy chị muốn nói với em cái gì?" Hạ Dĩ Đồng hỏi, mặc dù không nhìn thấy Lục Ẩm Băng, nhưng ánh mắt của cô vẫn dán trên màn hình, sợ bỏ lỡ khoảng khắc nào đó của Lục Ẩm Băng.
Tâm trạng thay đổi một cách kỳ lạ, một khắc trước, Lục Ẩm Băng còn cảm thấy đối phương mang đến áp lực cho cô, hiện tại cô cảm thấy giọng nói của Hạ Dĩ Đồng như vậy, giống hệt như cảnh đạo diễn đang khổ sở mài giũa kĩ thuật diễn vậy, rốt cuộc cũng hô "cắt" trước giờ cơm, toàn tâm toàn ý đều được thả lỏng.
"Bình thường mỗi ngày em làm gì?" Hai má Lục Ẩm Băng gối lên gối, mắt nhắm lại.
"Nhớ chị."
"Còn gì nữa?"
"Đi làm."
"Còn gì nữa?"
"Nhớ chị."
"Ngoại trừ đi làm thì chính là nhớ chị sao?" Lục Ẩm Băng hỏi, rõ ràng là không tin.
"Không phải."
Lục Ẩm Băng "À" một tiếng, nói thầm: Quả nhiên là lời ngon tiếng ngọt.
"Nhớ tới chị đang làm gì, công tác ở đâu." Hạ Dĩ Đồng đang cười.
"Em dùng gì để nhớ?"
"Dùng tâm, dùng đầu nhớ." Hạ Dĩ Đồng hiếm khi đè nén thẹn thùng, sau đó mở miệng, "Còn còn...!đầu lưỡi."
"Em có thể hay không nói cụ thể một chút, em nhớ chị thường sẽ có biểu hiện gì?"
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Vì sao Lục lão sư của cô không hề phản ứng với câu nói khi nãy, hơn nữa còn không chút lưu tình nào mà chuyển đề tài, làm người tốt thất bại a.
Lục Ẩm Băng có phải là không nghe rõ cô đang nói gì không, cô có nên nói lại lần nữa không?
Thôi, những lời xấu hổ như vậy, vẫn là không nên nói lại.
Nói đi cũng phải nói lại, Lục Ẩm Băng