Nếu đã come out thành công, tối mùng Hai Lục Ẩm Băng quyết định đi ra ngoài, trước khi đi cô còn chào hỏi ba mẹ, dù sao ba mẹ Lục cũng rất cởi mở, liền xua xua tay đuổi cô đi.
Sáng hôm sau, Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn ăn sáng trong phòng khách, điện thoại di động vang lên, hiển thị tên người gọi: Con gái
Lục Vân Chương lập tức vui mừng, liếc mắt nhìn Liễu Hân Mẫn một cái, cảm khái: "Bà nhìn nè, con gái nhà mình thật ra vẫn để tâm hai người già bọn mình chứ bộ, sáng sớm đã gọi điện thoại tới an ủi.
Là bà bắt máy hay để tui?"
Liễu Hân Mẫn nhìn thấu bộ dạng đắc ý của ông, nghiêng người nói: "Gọi cho ông thì ông bắt máy đi."
Lục Vân Chương uống một ngụm sữa bò, bắt máy: "Băng Băng à."
"Là...!bác trai sao?" Hạ Dĩ Đồng hồi hộp khi nghe thấy giọng nam truyền đến.
Lục Vân Chương chậm rãi nhíu mày: "Con là Hạ Dĩ Đồng sao?"
Liễu Hân Mẫn đặt ly sữa bò xuống, nhìn qua.
"Bác..."
"Lục Ẩm Băng từng nhắc về con với bác, không nghĩ nhanh như vậy đã có cơ hội nói chuyện với nhau, quả là may mắn."
Hạ Dĩ Đồng mơ hồi mà nói câu "Dạ".
Cho đến khi Lục Vân Chương hỏi: "Con có chuyện gì sao? Sao con lại gọi bằng di động của Ẩm Băng?"
"À, chuyện này..." Hạ Dĩ Đồng vỗ đầu mình một cái, cuối cùng cũng nhớ ra lí do chính, cô khẩn trương tới nỗi chân va vào thành giường, nhịn đau, hít một hơi, "Chào bác, Lục Ẩm Băng, chị ấy bị sốt, bởi vì lát nữa con phải vội vàng đi tới sân bay, không thể nào chăm sóc chị ấy được, con không an tâm nên mạo muội gọi cho bác."
Lục Vân Chương: "Địa chỉ chỗ nào?"
Hạ Dĩ Đồng dựa vào trí nhớ nói địa chỉ, Lục Vân Chương nói: "Bây giờ bác sẽ tới đó, phiền con chờ một chút."
"Dạ."
"Con gái nhà mình bị sốt, bạn gái nó kêu chúng ta qua đó chăm sóc nó." Lục Vân Chương giải đáp nghi vấn cho Liễu Hân Mẫn, cầm ly sữa bò một hơi uống cạn, quay về phòng thay quần áo để đi ra ngoài.
Liễu Hân Mẫn vội vàng đem mấy miếng bánh quẩy nuốt xuống, chạy theo vào phòng: "Tui cũng đi nữa."
Đi gặp mặt con dâu, sao có thể thiếu cô được chứ?
Vốn dĩ ba mẹ Lục sẽ dự định chọn một ngày để gặp mặt, không bằng bây giờ đi gặp luôn, lúc hai người đi ra cửa, tài xế đã lái xe đến, hai người cùng nhau cúi người, ngồi vào ghế.
Liễu Hân Mẫn nhắn tin cho bác sĩ gia đình, từ nhật ký duyệt web tối qua lấy ra những tư liệu về Hạ Dĩ Đồng, vừa xem vừa nói: "Cũng không biết gặp người thật thì như nào."
"Gặp là biết thôi." Lục Vân Chương thực bình tĩnh nói.
Lát sau, ông quay sang nói: "Nè, bà cho tui coi với."
......
Hạ Dĩ Đồng cúp điện thoại, bắt đầu lục lọi tủ tìm thuốc hạ sốt, trong phòng không có, cô phải chạy xuống phòng khách ở dưới lầu, rốt cuộc cũng tìm thấy hộp thuốc dưới tủ TV, hạn sử dụng vẫn còn, vội vàng rót một ly nước ấm, chạy lên lầu.
Đắp một khăn ướt lên trán Lục Ẩm Băng, chờ cho đến khi nhiệt độ của khăn ấm lên do nhiệt độ cơ thể của Lục Ẩm Băng, cô lần nữa lại ngâm khăn vào nước lạnh, khi đang thay khăn lần thứ hai thì Lục ba Lục mẹ tới.
Hai người họ không có chìa khoá, chỉ đành gọi điện thoại cho cô, Hạ Dĩ Đồng thay khăn cho Lục Ẩm Băng, sau đó tự mình ra ngoài nghênh đón.
Liễu Hân Mẫn vặn vặn đầu ngón của Lục Vân Chương, từ xa thấy một cô gái từ trên xuống dưới đều màu đen, đội mũ, mang kính râm, đeo khẩu trang đang đi về phía bọn họ, cô gái đó nhìn thấy họ thì rất khẩn trương, ngay cả nói "bác trai" "bác gái" mà cũng run run.
Cô gái đó đi trước dẫn đường, hai người họ theo sau, Liễu Hân Mẫn kề tai nói nhỏ với Lục Vân Chương: "Ông xem giống hệt một con dơi bự không?"
Khoé miệng Lục Vân Chương cong lên, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười không ra tiếng.
Sau khi ba người vào phòng, Hạ Dĩ Đồng mới cởi bỏ lớp nguỵ trang của mình, lộ ra gương mặt trắng nõn, vành tai đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: "Bên ngoài bất tiện, con thất lễ rồi."
"Không thất lễ, không thất lễ, minh tinh mà." Lục Vân Chương cười nói, "Lục Ẩm Băng đâu?"
"Dạ ở trên lầu, để con dẫn đường." Hạ Dĩ Đồng làm tư thế mời, lùi về phía sau, lúc lên cầu thang chân bị vấp một cái, cũng may phản ứng nhanh, tay nắm lấy lan can, quay đầu lại cười, bình tĩnh nói, "Ngay ở trên đó."
Liễu Hân Mẫn nắm lấy cánh tay của mình, trấn định lại, cố gắng không để cho mình ở trước mặt con dâu tương lai mà cười to thất thố.
Lục Vân Chương nhìn cô, hai người đều nở nụ cười.
Hạ Dĩ Đồng đứng trước cửa phòng, trong lòng thầm cầu nguyện một trăm lần mùi trong phòng sau khi được thông gió sẽ bay đi hết, hít sau, đẩy cửa vào, Lục Ẩm Băng trên trán đang đắp khăn ướt, vẫn còn đang ngủ mê man trên giường.
Bác sĩ gia đình bước vào, nhanh chóng đeo ống nghe vào, kiểm tra.
Liễu Hân Mẫn chọc vào eo Lục Vân Chương, ý bảo ông liếc mắt nhìn Hạ Dĩ Đồng một cái, người kia đang nín thở, vẻ mặt đầy lo lắng, mắt thì chứa đầy cảm xúc đau khổ, mấy lần muốn đi lên hỗ trợ, nhưng lại sợ quấy rầy bác sĩ nên đành phải nhịn xuống.
Lục Vân Chương gật gật đầu.
Bác sĩ gia đình thu hồi dụng cụ của mình, sáu mắt nhìn chằm chằm ông, chờ đợi ông mở miệng nói.
Ông nói: "Do cảm lạnh dẫn tới bị sốt, ngủ một giấc, đổ mồ hôi là được, không có gì đáng ngại."
Cảm lạnh???
Cả ba người đều không biết tại sao.
Hạ Dĩ Đồng nhớ rõ tối hôm qua trải qua chuyện đó liên tục liền ngủ thiếp đi, ngay cả mộng cũng không có mơ thấy, chẳng lẽ sau khi cô ngủ, Lục Ẩm Băng làm chuyện gì rồi dẫn tới bị cảm lạnh??
Mà Lục ba Lục mẹ chỉ có thể dựa vào hiện trường mà suy tính, Liễu Hân Mẫn ngồi xuống mép giường, vén cổ áo Lục Ẩm Băng, nhìn thoáng qua.
Bả vai và ngực đều có vết đỏ, không thể nghi ngờ, chắc chắn tối hôm qua hai người đã làm chút sự tình, nhưng mà vì sao con gái nhà mình lại bị cảm lạnh? Chẳng lẽ là người mà cô nghênh đón hôm nay không phải là con dâu, mà là con rể? Ánh mắt Liễu Hân Mẫn vi diệu nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, thấy đối phương đang trầm tư suy nghĩ, trong ánh mắt gần như là biểu hiện áy náy.
Đêm đầu tiên, không, đêm đầu tiên chưa gì đã khiến cho Lục Ẩm Băng bị cảm lạnh, không để ý đến nó, quá là bất cẩn, con gái nhà mình đầu óc đã dở dở ương ương, lại còn gặp người không để tâm thế này, sau này làm sao có thể sống chung được?
Nói đi cũng phải nói lại, nếu này không phải đêm đầu tiên, thì chuyện này càng nghiêm trọng hơn sao? Trước nay thân thể Lục Ẩm Băng khoẻ như con trâu húc mã vậy, nhỏ đến lớn không hề bệnh tật gì, chỉ là từ khi quay phim dần sinh ra một tật xấu, nhưng vẫn rất chăm chỉ luyện tập, không hề bị sốt hay gì cả.
Bác sĩ vừa nói xong, thần sắc ba người đều khác nhau, đặc biệt là Liễu Hân Mẫn, còn khiến cho ông tưởng như chẩn đoán của mình có gì sai sót.
Chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của mọi người.
Tầm mắt bốn người giao nhau trong không khí, Hạ Dĩ Đồng lấy di động từ trong túi áo khoác ra, áy náy gật đầu: "Xin lỗi".
Sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Em ở XXX chờ chị 10 phút."
Cô cất điện thoại di động, đi tới trước mặt ba mẹ Lục Ẩm Băng, cúi đầu xuống: "Bác trai, bác gái, con còn có việc phải đi, Lục Ẩm Băng giao cho hai người chăm sóc."
Sắc mặt Liễu Hân Mẫn không tốt lắm đáp một tiếng: "Ừm".
Lục Vân Chương thì mỉm cười: "Đi đi."
Hạ Dĩ Đồng muốn quay đầu, hôn Lục Ẩm Băng một cái, nhưng lại ngại có ba mẹ cô ấy ở đây, đành từ bỏ, cô xuống lầu, mượn tạm xe của Lục Ẩm Băng, đi đón Phương Hồi ra sân bay.
Ngồi ở trong xe, nghĩ trái nghĩ phải, nhắn tin cho Lục Ẩm Băng ——【Bác sĩ nói chị bị cảm lạnh dẫn đến bị sốt, chị tối qua đã làm gì vậy? 】
【Thật xin lỗi, em tự tiện gọi cho ba mẹ chị tới đây, để chị một mình thì em không an tâm.
】
【Thái độ của mẹ chị đối với