Tần Hàn Lâm không ngờ phút giây nổi hứng nhất thời của mình là gây ra họa lớn như vậy.
"Tôi rất tiếc...!em không thể đóng vai diễn ban đầu nữa, sau khi nhìn thấy biểu hiện của em, bọn tôi quyết định để em đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim này....!A, em khóc gì vậy chứ, mừng đến phát khóc thì cũng không cần khóc đến đau lòng như vậy."
Hạ Dĩ Đồng ngoài sức tưởng tượng của ông, thậm chí cũng không thèm Oa lên một tiếng mà nước mắt đã rơi rồi.
Tần Hàn Lâm đưa khăn tay cũng không đưa kịp luôn.
"Thật ra em khóc tôi có thể lý giải được, tôi chọn em cũng tốn không ít tâm tư đó." Tần Hàn Lâm tỏ vẻ không hiểu được.
Lục Ẩm Băng ở bên cửa sổ, nhìn thấy mà đau răng: "......"
Bốn mắt nhìn nhau với nhà sản xuất, nhà sản xuất nhún vai, biểu thị mặc kệ hai người họ đi.
Trở về thời gian nửa tiếng hồi nãy.
Sau khi Hạ Dĩ Đồng ra ngoài, Tần Hàn Lâm cùng nhà giám chế cãi nhau một trận.
Thông thường mà nói, giám chế là người mà giám sát đoàn quay phim, có người đạo diễn không dám chửi nhưng nhà giám chế dám chửi, có quyền lực cực lớn đối với quá trình quay phim, bao gồm luôn cả việc chọn diễn viên.
Điều không may là sau khi nhà giám chế xem xong diễn xuất của Hạ Dĩ Đồng thì không ưng ý.
Ông giơ tay lên cởi bỏ cái nút trước ngực, cho mình thoát khỏi cảnh diễn lúc nãy theo lý tính, nói: "Đạo diễn Tần, bỏ qua doanh thu phòng vé, chỉ nói đến dư luận của bộ phim, tôi cho rằng diễn xuất của Hạ Dĩ Đồng không đạt tiêu chuẩn."
Tần Hàn Lâm phụt cười: "Lúc nãy không phải tốt lắm sao? Nếu máy lạnh không mở mạnh vậy mà ông cởi nút ra chi? Không phải là nóng hả, nhập vai rồi đó ông."
Nhà giám chế: "....."
Tần Hàn Lâm hỏi: "Tiêu chuẩn của bộ phim này là gì?"
Nhà giám chế nhíu mày nói: "Ông không phải là muốn nhập vai hả? Vậy thì mấy bộ phim cấp 3 không có kịch bản cũng làm người ta nhập vai được đó, tôi không nói tất cả bộ phim đều tệ, nhưng ông nói có vài bộ phim hay."
"Tôi không có nói như vậy." Tần Hàn Lâm nói, "Diễn xuất của Hạ Dĩ Đồng là không tốt thiệt nhưng cô ấy có thể phối hợp được với Ẩm Băng, cô ấy không làm người kiểm soát được nhưng có thể làm được người phối hợp, cùng lắm tôi kêu biên kịch sửa lại kích bản một chút."
Giám chế: "Sầm Tư Dĩnh đóng chung với Ẩm Băng, thì sẽ không bị khí trường của cô ấy khống chế, kịch bản sẽ được duy trì không nhất thiết phải sửa.
Rõ ràng là có được một lựa chọn tốt hơn, tại sao ông không dùng? Hay là ông với cô ấy có mối quan hệ gì không thể nói ra được?"
Trong tình huống này mà người có quyền lại khăng khăng muốn loại bỏ đi người ưu tú, dùng một người không đạt tiêu chuẩn, giám chế đã lăn lộn trong giới này lâu rồi, hiển nhiên là ông hiểu rõ hơn ai hết.
Nhà sản xuất cũng có mặt, hơn nữa ai cũng biết rằng tình cảm thời trẻ của hai người họ rất oanh liệt một thời, ai mà có tuổi thì đều biết Tần Hàn Lâm không thể nào dùng quy tắc ngầm với người khác.
Sợ sẽ gây ra hiểu lầm, giám chế ôn tồn bổ sung, nhường nhịn nói: "Ví dụ như quan hệ họ hàng thân thích? Nếu là vậy thì chọn cô ấy đi."
Là một người quang minh lỗi lạc, Tần Hàn Lâm nghe vậy thì không nhịn được nữa, lập tức nổi điên lên: "Lê Quang! Ông ra ngoài hỏi thử xem, Tần Hàn Lâm tôi khi nào chọn người mà phải xem có quan hệ thân thích hay không?!"
Giám chế là bên nhà sản xuất liên lạc, là lần đầu tiên cùng Tần Hàn Lâm hợp tác, không hiểu tính khí ông ấy, bị ông ấy la tới hết hồn, không vui nói: "Ông không thể nói chuyện đàng hoàng được à?"
Nhà sản xuất đi khuyên Tần Hàn Lâm nhưng không khuyên được, Tần Hàn Lâm lại gân cổ lên mắng: "Nói cái gì mà bỏ qua doanh thu phòng vé, có cái beep! Toàn là lừa người, tôi mà không biết mấy người nữa à, tối ngay cứ chui rúc vô đống tiền không ra được, vì doanh thu phòng vé và dư luận mà phải hy sinh cảm giác nghệ thuật sao? Nói cho ông biết, bố đây là dạo diễn, bố thích tuyển ai thì tuyển!"
Giám chế cũng nổi giận: "Dựa vào cảm giác nghệ thuật của ông? Vậy cảm giác nghệ thuật của tôi không phải là nghệ thuật à? Đừng nói là thân ai cũng toát ra mùi tiền hôi thối vậy!"
Chức trách chủ yếu của nhà giám chế là cân bằng tính nghệ thuật của đạo diễn và tính thương mại của bộ phim, việc chọn diễn viên là một trong những phần quan trọng nhất, hiện giờ ông đạo diễn này lại dở thói độc đoán, vậy thì cần gì giám chế như ông nữa?
Đây là lần đầu tiên giám chế thấy người không nói lý lẽ như vậy, tức điên lên.
Nhà sản xuất: "Đừng gây nữa."
Giám chế bực mình kéo cổ áo, đẩy vai nhà sản xuất ra, cười lạnh: "Được, ông thích chọn ai thì ông chọn.
Ông đây không làm nữa! Ai làm gì thì làm đi!"
Giám chế đóng sập cửa đi ra ngoài.
Lục Ẩm Băng hóng chuyện từ đầu tới cuối: "....."
Giả dụ như hiện giờ miệng cô ấy có miếng dưa, chắc đã rớt xuống tan tành rồi.
(*ăn dưa: chỉ những người đứng ngoài hóng chuyện, hít drama các kiểu =)))))
Tần Hàn Lâm khiến người ta tức giận bỏ đi, bản thân ông cũng chẳng nhẹ nhõm gì hơn, nhà sản xuất muốn đuổi theo giám chế, nhưng lại không yên tâm Tần Hàn Lâm, vừa mới lấy điện thoại ra thì bị một câu anh có phải muốn gọi điện cho ông ta không? của Tần Hàn Lâm chặn lại.
Nhà sản xuất đưa mắt qua Lục Ẩm Băng cầu cứu, cô quay mặt đi, lặng lẽ nhặt miếng dưa rớt dưới đất.
Nhà sản xuất nhìn Tần Hàn Lâm đang tức giận đùng đùng kia: "......"
Nhà sản xuất: "Thôi bỏ đi, bộ phim này không cần nhà giám chế nữa, tôi sẽ sắp xếp một vài trợ thủ lo liệu, nếu thiếu người thì báo tôi."
Thương lượng tận nửa giờ, mà cãi nhau đã hết 10 phút, 20 phút còn lại để Tần Hàn Lâm bớt xù lông lại.
Người Tần Hàn Lâm chọn, giám chế không đồng ý nên đã bị đuổi đi rồi, hai vị phó đạo diễn càng không dám hó hé gì, do đó buổi thương lượng lại biến thành quyết định của một mình Tần Hàn Lâm ----- ứng viên cho vai nữ chính Trần Khinh thuộc về Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng khóc hết 2, 3 phút, khăn tay của Tần Hàn Lâm dùng cũng không đủ, ngay cả khăn giấy trong túi của nhà sản xuất cũng dùng sạch trơn luôn.
Điều buồn cười là, từ đầu tới giờ Hạ Dĩ Đồng vẫn luôn nghĩ mình bị loại, Tần Hàn Lâm sau khi nói xong câu lúc nãy là không có giải thích nữa, vẫn cứ tưởng cô ấy mừng