Hạ Dĩ Đồng ——【[ quỳ xuống.jpg]】
Lục Ẩm Băng không nhắn lại, Hạ Dĩ Đồng trực tiếp gọi qua, Lục Ẩm Băng bắt máy, không mặn không nhạt nói: "Có chuyện gì?"
Hạ Dĩ Đồng: "Em nhớ chị."
Lục Ẩm Băng vẫn như cũ, nhàn nhạt trả lời: "Biết rồi."
Hạ Dĩ Đồng: "Em không phải là cố ý nhắc tới cô ấy, em chỉ là muốn chia sẻ với chị về những chuyện buồn cười khi em ghi hình thôi à."
Lục Ẩm Băng nhắm mắt lại một chút, rũ mi mắt nhìn xuống mũi giày của mình, nói: "Chị biết."
Cô biết tâm ý của Hạ Dĩ Đồng, càng biết rõ em ấy sẽ không liếc mắt nhìn người ngoài trừ mỗi cô, nhưng đôi khi cảm xúc lại không thể không chế được bởi lý trí, cô không thấy được người đó như thế nào, không có biện pháp cảm giác được nhiệt ý của đối phương, chỉ cách nhau một sơi dây mỏng manh, giống như củi khô để ngoài trời ngày hè nóng nực, chỉ cần một chút nóng lại có thể dễ dàng bốc cháy, muốn những suy nghĩ này tan biến khỏi đầu, chỉ có thể chịu đựng tâm lý một thời gian dài.
8 năm trước, Hạ Dĩ Đồng đã sớm quen với những cảm xúc như vậy, có thể những cảm xúc đó không thể sâu sắc như Lục Ẩm Băng hiện tại, nhưng cô không phải là không hiểu, tâm tình đang vui bỗng chốc trầm xuống, giữa mi tâm như có một đám mây u ám tụ thành.
Trước khi tiếp tục nói chuyện, Lục Ẩm Băng thở dài, nói: "Call video đi."
Call video tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy người đó.
Hai người dùng WeChat mở video call, Hạ Dĩ Đồng ghé sát ống kính, chu môi dùng sức tạo ra tiếng "chụt", thoải mái gọi: "Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng không mấy vui, nở nụ cười ôn hoà nhưng chung quy vẫn nhàn nhạt: "Ừm."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Em tính tạo cho chị một bất ngờ, giờ nói ra thì tốt hơn, bộ phim truyền hình tiếp theo của em, em sẽ tiến tổ vào ngày 5 tháng 4, từ ngày Cá tháng Tư đến ngày 4 là có 4 ngày, em muốn thăm ban bên chị."
Lục Ẩm Băng hơi giật giật khoé miệng, môi tạo thành một độ cong không thể nói là vui vẻ cũng không thể nói là không vui: "Em muốn?"
Hạ Dĩ Đồng: "Không, là không muốn, mà em nhất định sẽ đi."
Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Không sợ bị chụp được sao?"
Hạ Dĩ Đồng: "Em cẩn thận một chút là được, sẽ không bị chụp đâu."
"Được rồi, còn nửa tháng nữa lận." Lục Ẩm Băng cầm điện thoại di động lên, thiết lập đếm ngược ngày, ghi chú là ngày gặp mặt, suy nghĩ một chút, lại thiết lập ngày mới, thời gian đếm ngược là 4 tháng rưỡi, ghi chú là "trở thành người của chị", thiết lập xong, nhìn một lát, tâm tình cô mới chuyển biến tốt hơn, nụ cười đối với Hạ Dĩ Đồng cũng trở lại ôn nhu như bình thường.
Hạ Dĩ Đồng sau đó nói rất nhiều, cũng không nhắc đến Sầm Khê nữa, Lục Ẩm Băng cũng nói với cô một số chuyện ở trong đoàn phim, trong đó có không ít tin đồn.
Hạ Dĩ Đồng kinh ngạc hỏi cô không phải trước đây không thích nghe tin đồn hay sao.
Lục Ẩm Băng nói chị nghe thì mới có chuyện kể cho em nghe, nếu không thì buổi tối không biết trò chuyện gì với em.
Hạ Dĩ Đồng liền nói, dù sao em nói, chị ngồi nghe là được rồi.
Nhưng Lục Ẩm Băng không đồng ý, em nói một câu thì chị phải nói một câu, không thể để em nói một mình được.
Hạ Dĩ Đồng nằm trên giường với dáng người chữ đại (大), hai tay giơ lên trên, cười không ngừng.
"Đúng rồi," hai người nói chuyện đến mức mà cả hai ngáp ngắn ngáp dài liên tục, Hạ Dĩ Đồng nói, "Hai ngày trước, đoàn làm phim 《 phá tuyết 》hỏi em có rảnh không, đến phòng thu ghi âm cho bài nhạc của phim."
"Tên bài hát là gì?"
"Tên là 《 ly ly 》, em nhìn lời bài hát rồi, giai điệu cũng rất dễ nghe."
"Vậy em liền thu đi." Ánh mắt của Lục Ẩm Băng có chút không mở nổi nữa, thanh âm cũng đứt quãng.
"Em đáp ứng rồi, muốn nói với chị một tiếng." Hạ Dĩ Đồng dịu dàng nói: "Ngoan, ngủ đi."
Mặt Lục Ẩm Băng cọ cọ, tìm được gối đầu, nhắm mắt lại.
Giọng hát dịu dàng của Hạ Dĩ Đồng từ bên kia màn hình truyền tới: "Bầu trời đêm buông xuống/ Tay trong tay dưới bầu trời đầy sao/ Đom đóm bay, đom đóm bay/ Anh đang nhớ đến ai....!Đom đóm bay, bông hoa ngủ/ Từng đôi từng đôi, cùng một vẻ đẹp...." (Bài hát Fireflies (虫儿飞) – Trịnh Y Kiện)
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Ipad đặt ở đầu giường đã tự động tắt, Lục Ẩm Băng tay sờ cổ, cảm thấy đau nhức, vì tối qua tư thế ngủ không đúng, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy nhắc nhở thời gian đếm ngược, ngày gặp nhau: 14 ngày nữa.
"Come out": 134 ngày.
Trong 14 ngày này, Hạ Dĩ Đồng ghi hình cho chương trình gameshow và nghiên cứu kịch bản, sau đó dành nửa ngày rảnh rỗi đi đến phòng thu, cũng may là ở cùng thành phố, buổi sáng cô tự mình lái xe qua đó.
So với thời gian ước định thì cô đến sớm hơn nửa giờ, phòng thu vẫn chưa chuẩn bị xong, người phụ trách cúi đầu, liên tục nói: "Hạ lão sư, xin lỗi, xin lỗi."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Không sao, là tôi đến sớm thôi."
Cô tự tìm một chỗ trống ngồi, từ trong túi lấy kịch bản mang theo bên người ra xem, người phụ trách thúc giục nhân viên công tác đẩy nhanh tiến độ.
Hạ Dĩ Đồng nghe thấy, lông mày nhíu lại một chút, dường như là đang âm thầm thở dài, sau đó chuyên tâm vào kịch bản đã nghiên cứu nhiều lần trước đó.
Đang đắm chìm trong kịch bản, có người vỗ vai cô một cái, Hạ Dĩ Đồng quay đầu lại, không thấy bóng dáng ai cả.
"Này!" Có người ở bên kia kêu cô một tiếng, theo thanh âm cô quay đầu nhìn lại, lập tức đứng lên, mừng rõ nói: "Đạo diễn Tần, sao ngài cũng lại tới đây?"
Tần Hàn Lâm cười: "Tại sao tui không thể tới đây? Tui nói với em nè nha, bất kể là về quay phim, hay là bài hát cho phim, tui đều phải tự kiểm tra cho chắc ăn, để cho người khác làm thì tui thấy không yên tâm."
"Vậy lần này ngài tới đây là?" Hạ Dĩ Đồng có chút khẩn trương.
Tần Hân Lâm: "Là nghe em hát đó."
"Em...." Hạ Dĩ Đồng nắm lấy góc áo, Tần Hàn Lâm đẩy cô vào cửa, "Đừng có em em gì ở đây, người ta đang giục em kìa, mau đi đi."
Hạ Dĩ Đồng vừa nhìn, ekip thu âm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cô đi vào.
Bình thường nhạc phim cũng sẽ có MV, dùng để tuyên truyền cho phim, cho nên hôm nay Hạ Dĩ Đồng mặc trang phục khá giản dị, trước khi đi vào thì cởi áo khoác để ở bên ngoài, trên người chỉ mặc áo len mỏng màu đen, xắn nửa tay áo, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, đeo tai nghe vào, dưới ánh đèn phòng thu, làn da càng trắng nõn càng khiến người khác động lòng.
Cô mím môi cười nhạt một chút, gật đầu với người ghi âm, ý bảo chuẩn bị xong.
Tai nghe không có tiếng nhạc dạo đầu, bài hát này khúc đầu phải tự ngâm nga một mình, bài hát này được sử dụng lúc hai nhân vật chính gặp nhau khi trời đầy tuyết, người phụ