Trực tiếp là Tiểu Tây – gián tiếp là do Lục Ẩm Băng, ngày nghỉ của Phương Hồi hôm nay vẫn như cũ, chả có buổi sáng nào được yên giấc, sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lấy chăn che đầu lại, chờ tiếng chuông ấy tắt hẳn.
Tiếng chuông vừa dứt, 3s sau, lại kêu lên ráo riết.
Ai vậy trời, sao lại cố chấp như vậy?
Phương Hồi ném chăn qua một bên, hùng hổ mà cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi, trong nháy mắt muốn bùng nổ, đêm qua bắt cô tám chuyện với cô ấy chắc hẳn là còn chưa đủ, sáng sớm đã không buông tha cho cô.
"Chị có phải có bệnh không vậy Tiểu Tây?!"
"Idol của chị và nghệ sĩ nhà chị ngủ với nhau!!!"
Hai người đều nói cùng lúc, hai âm thanh vang lên, Phương Hồi nhíu mày, Tiểu Tây ngẩn người, hai người cũng không nói gì nữa.
Tiểu Tây: "....!Xin lỗi, đã quấy rầy giấc ngủ của em."
Tiểu Tây cúp điện thoại.
Buổi sáng Phương Hồi đang ngủ, bị đánh thức, có chút nổi nóng, nhưng nửa điểm cũng không phát tiết ra ngoài còn khiến cô khó chịu hơn, cô tức giận ném điện thoại, chui vào trong chăn lần nữa.
Là chị ấy sáng sớm tinh mơ gọi điện thoại cho mình đúng không? Là mình được chị ấy để tâm đúng không? Mình lại không nhàm chán như chị ấy, mỗi ngày đều đi hóng chuyện rồi ăn dưa, nếu không có chuyện gì, thì chị ấy toàn chia sẻ những điều khiến chị ấy nhàm chán, mình cũng không muốn cưỡng ép, đạo lý này ai cũng hiểu, chị ấy dựa vào đâu mà lại nói bản thân bị ủy khuất chứ? Thật kỳ lạ.
Người này sao lại ngốc như vậy, không những ngốc mà còn xấu tánh nữa.
Đặc biệt xấu.
Được rồi, là xấu một chút, không để ý đến chị ấy 10 phút là được rồi.
10 phút sau, Phương Hồi gọi điện thoại qua cho Tiểu Tây, chỉ vang lên tiếng chuông chờ của điện thoại, không ai bắt máy.
Phương Hồi không tin, cái con người rời khỏi điện thoại một xíu là sẽ chết, lại không bắt máy, trừ phi là cố ý không nghe máy, chắc là đang trả thù cô về lần đầu tiên không nghe máy đây mà, quả là lòng dạ hẹp hòi.
Phương Hồi lại gọi qua lần nữa, đầu dây bên kia trả lời với giọng đặc biệt khách sáo: "Có chuyện gì sao?"
Phương Hồi: "Idol của chị và nghệ sĩ nhà chị ngủ với nhau, rồi nói tiếp đi."
Tiểu Tây căm giận, lẩm bẩm nói: "Em không phải nói chị có bệnh sao?"
Phương Hồi: "Chị đúng là có bệnh."
Tiểu Tây: "......"
Phương Hồi: "Chị có bệnh, cho nên giờ có nói hay không đây, cho chị 3s, ba, hai...."
Tiểu Tây cắt ngang: "Nói nói nói." Để có thể kéo Phương Hồi lại gần, thì đây là cách mà cô làm, là chia sẻ những điều này với em ấy, đừng nói là có bệnh, dù bệnh trĩ cô cũng chịu.
"Hôm qua idol nhà chị không phải là tới thăm ban sao, sau đó hai người họ liền về phòng thì cũng không đi ra ngoài nữa, em có biết buổi sáng hôm nay chị đã thấy gì không?" Tiểu Tây bán tín bán nghi.
Phương Hồi muốn tạo hứng thú thêm, thuận miệng nói: "Thấy hai người họ ở trên giường lăn lộn sao?"
"Sao có thể chứ! Chị mà thấy là Lục lão sư sẽ giết người diệt khẩu đó." Tiểu Tây vừa nghĩ, cảm thấy sợ hãi, sờ sờ sau cổ, cả người đều run, "Hôm nay chỉ có mỗi Lục lão sư ra khỏi phòng, idol của chị vẫn còn ngủ, còn dặn dò chị là 9g phải đưa bữa sáng lên phòng.
Trọng tâm nè trọng tâm nè! Mấy bạn ở hàng ghế trước, hàng ghế sau, vẫy vẫy tay lên cho tôi coi được không?"
Phương Hồi: "....."
Chị là diễn viên à?
Cô cong cong khóe môi, cũng nhập vai theo: "Vẫy tay rồi nè, tiết lộ tin nóng đi!"
Tiểu Tây hắng giọng: "Đó chính là lúc Lục lão sư yêu cầu chị phải gõ cửa trước khi vào phòng, nhất định là idol nhà chị không mặc gì trên người!! Thật muốn tận mắt nhìn vóc dáng idol nhà mình mà!!! Trước đó trên Weibo có từng đăng ảnh cơ bụng rồi, á á á, thật là soái quá đi!!"
Phương Hồi cười nhạo một tiếng: "Đồ ngốc."
Cô cũng có cơ bụng mà, ngày nào cũng theo Hạ Dĩ Đồng đi tập, cơ bụng so với người ta cũng không kém đâu.
Tiểu Tây không phục: "Người Nam Kinh như em thích chửi bậy người khác lắm sao? Em lại mắng chị, chị nói gì em cũng mắng chị là ngốc."
Này mà chửi bậy? Phương Hồi nhướng mày, nhàn nhã nói: "Được rồi, người dân kinh thành như chị cũng đâu có vừa."
Hai người lý luận một hồi, do Tiểu Tây nghe không hiểu tiếng Nam Kinh nên nhận thua.
Cùng Phương Hồi trò chuyện hẳn đến 8g30, Tiểu Tây từ trên giường bật dậy, ra ngoài đi mua đồ ăn sáng, bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, một tay xách hai túi, đi đến cửa phòng, từ trong túi lấy ra thẻ phòng, "bíp" một tiếng.
Hạ Dĩ Đồng đại khái là tỉnh được nửa tiếng sau khi Lục Ẩm Băng rời khỏi, ngủ một giấc cảm thấy mắt mình có chút chua xót, đầu óc thì trống rỗng, sau khi nằm thêm 10 phút, cảm giác đó mời dần lắng xuống.
Cô quấn cả người trong chăn, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, mặt từng chút từng chút đỏ lên.
Sờ thử nước nóng, nói lạnh thì bị Lục Ẩm Băng chê cười, sau đó thì khóc, chị ấy không ôm mình thì khóc, ôm không chặt cũng khóc, chẳng lẽ cô là Giáng Châu Tiên Tử chuyển thế sao? Chuyện này so với chuyện bị chụp đùi lần trước còn mất mặt hơn.
Cô rốt cuộc! Vì lí do gì! Mà lại làm ra chuyện như vậy hả trời!
Lục Ẩm Băng nhất định là đã bị cô cho uống mê hồn dược, hoặc canh mạnh bà rồi!!
Cảm giác đau nhức quen thuộc từ thắt lưng và chân khiến cô càng tham luyến nhiệt độ trong chăn hơn, cánh tay từ trong chăn chui ra ngoài, tìm điện thoại, mở khóa, nhắn tin cho Lục Ẩm Băng ——【 em tỉnh rồi.
】
Lục Ẩm Băng ——【 chị đang hoá trang, em ngủ thêm một lát đi, ngoan.
】
Câu "ngủ thêm một lát đi" làm Hạ Dĩ Đồng nhớ đến những lời nói êm dịu, nhẹ nhàng ban sáng, Lục Ẩm Băng đối với cô càng ngày càng dịu dàng, mèo thích xù lông cũng không còn xù lông nữa, ngược lại còn thu