【Là Lục quân của chị: Không phải anti, cơ mà tôi thật sự phục cô gái họ Hạ này.
Lúc trước lướt mạng thấy mấy video cổ tự đàn tự hát, khiến người ta có hảo cảm, hôm nay đúng là đem toàn bộ thiện cảm của người qua đường quẳng ra chuồng gà.
Giải thưởng Kim Tông bao năm nay, có kẻ thắng người thua, thế nào lại có một người diễn lắm như vậy? Với kỹ năng diễn cảnh khóc của cô, đừng nói là giải Kim Tông, đến tượng vàng Oscar cũng không thành vấn đề [cười].】
【Từ tận đáy lòng nhớ nhung Hạ có biết chăng: Này người qua đường lầu trên đổi tên đi.
Đổi thành cái tên Nấu trong nồi sẽ hợp với bản chất của thím hơn đấy.
Chưa ai băm thím bỏ nồi thì giờ để lão nương băm.
Lục ảnh hậu đức cao trọng vọng, đức nghệ song hình, ẵm nhiều giải thưởng cả trong và ngoài nước, căn bản sẽ không so đo với tiểu bối, đám các người cứ nhảy dựng lên so với sánh để thấy các người cao hơn à.
Sao không đi hỏi xem Lục ảnh hậu có cần cái đám fan cuồng mất não này hay không?】
【Kho báu ánh trăng VX: Gớm, cô thì có mặt mũi nào mà đòi nói người khác? Không tự nhìn xem người nhà các ngươi im re như gà trong nồi và đâu có care các người.
Người ta còn đang vội vàng đi ôm đùi Lục ảnh hậu rồi.
Bao nhiêu năm trong các cuộc phỏng vấn cũng chưa từng đề cập tới thần tượng ai, giờ hợp tác trong một bộ phim lại đi kêu là thần tượng từ thuở nhỏ, cái mặt nịnh hót này real đến khó coi [nôn mửa].】
【Đồng linh dưới mái hiên mùa Hạ: Vị cao nhân này dùng thiên lý nhãn à mà biết không phải? Hạ Dĩ Đồng có giải thích trước kia chị ấy không nói là vì cảm thấy khi đó mình chưa đủ tư cách thổ lộ, hiện tại hai người có dịp hợp tác, thể hiện một chút sự kính trọng thì sao? Nếu như ngày trước còn ở tuyến 18 đã nói mến mộ có mà bị mấy đứa cào phím diss sml là cọ nhiệt này nọ còn gì.
Khóc thì sao? Nhà mấy người đang cười đấy, trước nay làm đếch có ai cười phớ lớ như Lục Ẩm Băng trong mấy dịp trang trọng như này [haha].】
Hai người một ngồi một nằm, Hạ Dĩ Đồng gối đầu lên đùi Lục Ẩm Băng, thỉnh thoảng xoay đầu một cái chú ý nâng cao màn hình điện thoại cho Lục Ẩm Băng nhìn cùng, Lục Ẩm Băng nói: "Này cái gì mà nhớ nhung (i)dol nói cũng đúng.
Chị cũng chẳng muốn mấy fan động chút gió thổi cỏ lay đã xắn tay áo đi cắn xé người khác, này đâu phải theo chị đâu.
Tối thiểu thì cũng phải có chứng cứ rõ ràng chớ, toàn mấy tin đồn thất thiệt về sau lại mất hết mặt mũi cho xem."
Hạ Dĩ Đồng vừa cúi xuống vừa nói: "Chị tính khi nào thì thông báo?"
Lục Ẩm Băng nhướng mày, đưa tay vuốt ve cổ cô: "Thông báo gì cơ? Thông báo chuyện hẹn hò yêu đương?"
Hạ Dĩ Đồng tặc lưỡi một tiếng, nói: "Đừng có quậy, em đang muốn nói tới chuyện ký kết hợp đồng." Cô không để trong lòng mấy lời đùa giỡn kia.
Công khai hẹn hò yêu đương ở thời điểm hiện tại, trừ khi đầu hai người đều bị kẹp cửa, kẹp đến nhão ra và chẳng còn khả năng suy nghĩ nữa.
"Ngày mai, Tiết mama đang kiểm tra lần cuối." Lục Ẩm Băng hỏi, "Em thật sự không muốn công khai chuyện tình cảm của chúng ta sao?"
Hạ Dĩ Đồng không chút do dự: "Không muốn đâu."
Lục Ẩm Băng thắc mắc hỏi: "Tại sao chứ?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "Tại sao phải nói cho những kẻ xa lạ ngoài kia biết? Chị, em, người nhà đôi bên, và một vài người bạn thân biết nữa là được rồi, những người khác, không cần."
Lục Ẩm Băng dỗ dành: "Nếu như công khai, em có thể giới thiệu với công chúng.
Đây là bạn gái của tôi.
Chỉ cần nghĩ tới đó thôi tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn."
Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Đúng, sau đó phong sát cả đôi, chúng ta trở thành cặp uyên ương yểu mệnh."
Lục Ẩm Băng cười thành tiếng.
Cô và Hạ Dĩ Đồng đều có chung suy nghĩ về việc công khai, cả hai đều đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng hoa, tình trạng trong nước như này, không thể kích động công khai được, chẳng ai muốn hủy hoại tương lai, cho dù là của đối phương hay là của bản thân.
Căn bản là cô lo ngại nếu Hạ Dĩ Đồng muốn công khai thì cô phải khuyên bảo như nào bây giờ? Hoặc là làm sao để tiến hành từng bước cẩn trọng, tăng tốc lập kế hoạch cuộc đời, sớm ngày công khai.
Kể ra, thực sự không mưu mà hợp, có thể tháo gỡ viên đá treo trong lòng.
[Không mưu mà hợp: Không họp bàn trước mà ý tưởng vẫn hợp nhau.]
Lục Ẩm Băng đề cập tới chuyện này, Hạ Dĩ Đồng lại nghĩ tới gia đình đôi bên, mặc dù trước kia có thể miễn cưỡng xem như gặp mặt một lần, nhưng cũng không tính là cuộc gặp chính thức, và có vẻ quá xa vời để nói chuyện cưới xin.
Không công khai cũng được, không quan trọng, không công khai vẫn đi nước ngoài kết hôn được, hôn nhân mới là chuyện quan trọng.
Sau khi nữ kỵ sĩ giải cứu công chúa, công chúa lúc nào cũng nhăn mày u sầu, nhưng nữ kỵ sĩ đần thối mãi chẳng nhận ra.
Công chúa và nữ kỵ sĩ mây mưa trên đỉnh núi hoang, mãi bình minh mới dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau mười giờ sáng, Lục Ẩm Băng đưa Hạ Dĩ Đồng ra khỏi khu nhà.
Hạ Dĩ Đồng dụi dụi mắt nhắm mắt mở, nhìn mình trong gương đang ngáp một cái, nói: "Chị đưa em đi đâu vậy?"
Lục Ẩm Băng trông có vẻ tâm trạng rất tốt: "Đưa em đi mua quần áo."
Hạ Dĩ Đồng véo tay mình một cái, thở gấp.
Lục Ẩm Băng: "Em làm gì đấy?"
Hạ Dĩ Đồng: "Em muốn xác thực xem có phải em đang mơ không."
Lục Ẩm Băng: "Không phải nằm mơ, mười hai giờ trưa hôm nay, Studio của chị và công ty cũ của em sẽ cùng lúc tuyên bố ký kết hợp đồng.
Chị - một vị sếp đưa nhân viên ra ngoài mua chút quần áo mới, chuyện hiển nhiên."
Trong đầu Hạ Dĩ Đồng bỗng nảy lên một suy nghĩ: "Xong rồi bị phóng viên chụp ảnh..."
Lục Ẩm Băng ngoảnh sang nhìn cô cười.
Hạ Dĩ Đồng lập tức hiểu ra, Lục Ẩm Băng từ bỏ việc ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ nướng trong chăn, túm cổ cô ra khỏi cửa nhà là để phóng viên chụp được, căn thời điểm những kẻ viết xong bản thảo với những tiêu đề giật tít và chuẩn bị đăng tin, thì Lục Ẩm Băng đánh đòn phủ đầu, tuyên bố thiên hạ, bao công sức của mấy kẻ kia như đổ sông đổ bể, tôi vì em dệt lên bộ váy cưới.
[Ôn hương nhuyễn ngọc: Chỉ những người con gái trắng trẻo, mềm mại, xinh đẹp.]
Đôi khi, Lục Ẩm Băng chính là có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi vô cùng, cơ mà Hạ Dĩ Đồng lại rất thích kiểu quan tâm như vậy của cô.
Hai người đeo khẩu trang, tay khoác tay bước tới cửa hàng cao cấp, sợ đám chó săn không phát hiện ra, nên dẫn theo cả Tiểu Tây và Phương Hồi tay cầm túi lớn túi nhỏ đi sau lưng.
Lục Ẩm Băng cầm một bộ kiểu mới đưa cho Hạ Dĩ Đồng, răng rắc-----
Hạ Dĩ Đồng xấu hổ, nhẹ lắc đầu, rõ ràng là không hài lòng với bộ y phục này cho lắm, răng rắc-----
Lục Ẩm Băng cầm lấy một bộ y phục, so lên người Hạ Dĩ Đồng, nhẹ nhàng cười, răng rắc-----
Hạ Dĩ Đồng gật đầu, tiến vào phòng thử đồ, khi bước ra vừa ngại ngùng vừa rụt rè, răng rắc-----
Hai tay Hoàng Mao run lên vì phấn khích, lâu lắm