Phương Hồi nhanh chóng vươn tay rút một tờ giấy từ gói khăn giấy của nàng, tự nhiên hướng tới những giọt nước mắt của Tiểu Tây, Tiểu Tây cũng tự giác nghiêng người lại gần, khăn giấy cách mắt Tiểu Tây không tới 1cm, sau đó Phương Hồi dừng lại, nhét khăn giấy vào tay Tiểu Tây.
Tiểu Tây: ".
.
."
Mấy kẻ thẳng nam các người đều không hiểu phong tình như vậy sao? Tự mình lau và giúp người ta lau đi những giọt nước mắt là khái niệm giống nhau à? Mấy kẻ thẳng nam chết bầm!
Phương Hồi thu tay về, vén tóc ra sau tai, tay lướt qua tai có thể cảm thấy tai hơi nóng.
Tiểu Tây thở hồng hộc, lau qua loa cho xong, thẳng lưng, cố gắng ngồi xa Phương Hồi nhất có thể.
Phương Hồi lén lút liếc nhìn nàng, ánh mắt rơi xuống mép màn hình.
Lục Ẩm Băng bị đánh hai lần liên tiếp mới chịu an phận nửa tiếng, tuy tay vẫn ôm eo Hạ Dĩ Đồng nhưng không dám làm càn, hết lần này tới lần khác xoa tấm lưng nhẵn mịn và xương sườn rõ ràng của cô, nhưng không dám nghĩ tới truyện vụиɠ ŧяộʍ cởi dây áo nữa.
Một bộ phim được tạo thành từ n phân đoạn, nhưng không có nghĩa n phân đoạn sẽ tạo thành một bộ phim hoàn chỉnh, đây chính là sức mạnh của biên tập.
Phim đã chiếu đực hơn nửa, Trần Khinh phản bội Sở quốc, Sở quốc thành phá người vong, Kinh Tú lưu vong vạn dặm, gặp lại Trần Khinh ở doanh trại giặc, Trần Khinh lúc này hoàn toàn đối lập với người con gái tình thâm ngày trước, không những tỏ ra không quen biết, mà còn sỉ nhục chàng bằng mọi cách, Kinh Tú dành nửa bộ phim để cho khán giả thấy hình tượng một bậc quân vương tình thâm nghĩa trọng, có trách nhiệm với bách tính, xích tử chi tâm.
Mà diễn xuất lần này của Trần Khinh khiến sự căm ghét của khán giả đối với nhân vật này đạt đến đỉnh điểm.
Sau khi nhục mạ Kinh Tú, nàng vào lều với tướng lĩnh quân địch, nói chuyện rất vui vẻ, rõ là cùng một giuộc với nhau.
Không khỏi khiến người ta nghi ngờ liệu có phải nàng đã sớm lên kế hoạch như vậy, mấy năm qua bày ra dáng vẻ rất tốt, tâm tư khó dò, chỉ để đợi thời cơ chín muối, phản kích vào ngày hôm nay.
Đồng thời để người xem thương cho Kinh Tú.
Ngoài ra Kinh Tú còn do Lục Ẩm Băng đóng, tình cảm chủ quan sẽ thiên vị chàng nhiều hơn.
[Xích tử chi tâm: Tấm lòng nhân hậu, trong sáng.]
Kinh Tú lên kế hoạch bỏ trốn.
Quá trình rất gian nan, mỗi bước đi đều bị địch truy sát, người bên cạnh chàng dần ngã xuống, sẹo trên người chàng đếm nửa ngày cũng không hết, ngay cả gương mặt tuấn tú như nữ nhi cũng bị một vệt đao chém từ giữa chân mày đến mang tai, da thịt ngấm màu máu, lệch chút nữa là mắt cũng trở thành tàn phế.
Có người phi hàng ngàn dặm tới cứu chàng, là thuộc hạ ngày trước, lúc đó hắn định lấy thân tuẫn táng theo thành trì, nhưng không muốn Sở quốc cứ vậy diệt vong, để thuộc hạ cũ mang theo hoàng huynh đi về phía nam, trấn thủ kinh thành, lên kế hoạch đợi thời điểm thích hợp.
Những người kia tới ứng cứu trùng hợp như vậy, chàng lấy tay che nửa bên mặt không ngừng cháy máu, cảm thấy chuyện này giống như thần binh từ trên trời rơi xuống, kinh ngạc không tin được, chàng được cứu? Chàng ngồi dựa xuống một gốc cây, xung quanh là thi thể quân địch, một người mặc y phục lính tốt đang thủ bên cạnh chàng, thanh trường kiếm bay lượn không chút kẽ hở, đao phong bao quanh chàng, kẻ nào dám tới đòi mạng chàng đều gục ngã dưới lưỡi kiếm.
Kinh Tú thổ huyết, đôi mắt hằn tơ máu mơ mơ màng màng quan sát xung quanh, thần khí lập tức sững sờ, không, người này không phải binh lính bình thường, hắn là nhân sĩ giang hồ.
Nhìn ra phía xa xa, cục diện đang lệch về một bên, Sở quốc các chàng tuy binh lực mạnh nhưng quân địch là những kẻ lớn lên trên lưng ngựa, nhanh nhẹn dũng mãnh, năng lực tác chiến không thua kém Sở quốc, vì cái gì bây giờ lại nhanh chóng binh bại như núi đổ?
Lại nhìn xung quanh mình, số lượng thương vong khá ít, rất nhiều người tay chân nhẹ nhàng linh hoạt, chiêu thức không giống quân binh, mà cực kỳ giống võ công giang hồ Trần Khinh từng biểu diễn cho hắn.
Nhân sĩ giang hồ có lẽ không lộ diện nhiều trong trận chiến giữa hai quân đội, nhưng trong những trận chiến quy mô nhỏ, họ gần như không gϊếŧ thường dân.
Thời gian không tới ba nén hương, quân địch đều bị bọn hắn gϊếŧ sạch.
Tướng quân dẫn binh tới đỡ chàng dậy, gấp giọng kêu: "Bệ hạ! Bệ hạ! Vi thần tới đón người về nhà."
Về...!nhà? Chàng còn nhà sao?
Kinh Tú nhìn những thuộc hạ thân thuộc trước mắt, sau lưng là bầu trời bao la, sơn cốc trùng trùng, đây vốn là tuyệt sắc sơn hà của Sở quốc, trăm họ an cư, nhưng hôm nay...!Thập thất cửu không, xác rải khắp đồng, bách tính treo ngược.
[Thập thất cửu không: Mười phòng thì chín phòng trống.
Thành ngữ chỉ cảnh ảm đạm, hoang tàn khi con người lâm vào cảnh bần cùng, người chết như ngả rạ hoặc tha hương cầu thực.]
Từng giọt nước mắt lăn xuống.
Là chàng tin nhầm người, là chàng hại Sở quốc thảm bại như này, chàng lấy đâu ra mặt mũi gặp lại bách tính của chàng.
Là chàng----- nhưng là Trần Khinh hại chàng đến tột cùng như này đây, vậy mà chàng còn ôm chút vọng tưởng những nhân sĩ giang hồ kia là nàng phái tới cứu chàng, nàng không muốn nàng chết...
Nắm tay Kinh Tú siết chặt, nước mắt trong veo biến thành màu máu, hàm răng vì nghiến chặt mà lại rỉ máu, chàng gạt thủ vệ đang dìu tay mình ra, run rẩy từ từ đứng lên.
Mắt hướng về phương bắc, ánh mắt lạnh như đao, gằn từng chữ: "Sẽ có một ngày, ta dẫn các ngươi về nhà chân chính."
Chàng quay sang đối diện với chư vị tướng sĩ, giọng nói sau khi bị trọng thương có hơi yếu đi, nhưng vô cùng cương nghị, ai cũng nghe rõ, chàng giơ cao cánh tay: "Đánh đuổi tướng giặc, giành lại non sông!"
Chư tướng sĩ nghe theo hô vang: "Đánh đuổi tướng giặc, giành lại non sông!"
"Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!"
Kinh Tú: "Mang cho ta một con ngựa."
Lão tướng quân dừng lại nói: "Bệ hạ, người đang bị thương, không nên..."
"Người không chết được, mang ngựa lại đây cho trẫm."
"Bệ hạ..."
"Ngươi muốn kháng chỉ?" Kinh Tú quả quyết quát.
"Đúng."
Nửa tháng sau, Kinh Tú đến doanh trại phía nam, sốt cao ba ngày, sau khi tỉnh dậy hai mắt tạm thời bị mù, đại phu nói tĩnh dưỡng vài ngày kết hợp với thoa thảo dược ngoài da là có thể khỏi hẳn.
Quân y nói với tướng quân, bệ hạ trong ba ngày qua không ngừng gọi một cái tên.
Nguyên bản Kinh Tú hôn mê bất tỉnh, giờ vén rèm ra, nhàn nhạt buông một câu: "Trẫm và lũ giặc này quyết không đội trời chung."
Sắc mặt tướng quân có chút thay đổi, đợi khi Kinh Tú rời đi, tướng quân lặng lẽ về doanh, trong lều của hắn có