Nụ cười rạng ngời của cô ấy làm Hạ Dĩ Đồng chói mắt, tay đang giơ lên của Hạ Dĩ Đồng đặt xuống, thở dài nhẹ một cái, suy sụp tinh thần, cúi đầu xuống.
Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng, trong lòng tự nhiên thấy có chút áy náy.
Cô có phải là làm sai gì không?
Thư ký trường quay cầm clapboard đưa thẳng vào máy quay, Tiểu Tây mau mau ra ngoài.
"Phá Tuyết màn 2 cảnh 2 lần 4, Action!"
Lần này ánh mắt của đại hoàng tử sống động lên được một chút, nhưng Tần Hàn Lâm vẫn hô CUT.
Tất cả những người khác đứng tại chỗ đợi lệnh, đại hoàng tử được quay riêng, miễn cưỡng qua được.
Lục Ẩm Băng đứng giữa rừng người, ánh mắt ngẩng lên lại cúi xuống, tiếp tục làm hoàng tử nhàn hạ của cô.
Sở Vương mặt hơi phẫn nộ: "Triều đường rộng lớn, lại không có ai có thể thay trẫm phân ưu?"
Mấy vị hoàng tử bắt đầu bồn chồn hẳn lên.
Đại hoàng tử giành lên phía trước, quỳ một lạy, sau đó đứng dậy dõng dạc nói: "Nhi thần nguyện vì phụ vương phân ưu, đích thân đến miền Nam cứu trợ, đồng thời điều tra tung tích của tiền cứu trợ."
Sở Vương hơi nguôi giận, suy nghĩ rồi nói: "Ngô Nhi quân cơ tại thân, không tiện rời khỏi, tâm ý phụ vương nhận rồi, nên phái người khác thích hợp hơn."
Đại hoàng tử mặt lộ vẻ sầu, đột nhiên mắt sáng lên, nói: "Phụ vương, trong lòng nhi thần lại có một lựa chọn thích hợp.
Thân phận cao quý có thể đại diện cho uy nghiêm hoàng gia, đồng thời cũng không có chính sự tại thân."
"Là người nào?"
"Lục đệ của nhi thần, lục tử của phụ vương—— A Tú!" đại hoàng tử nói rất vang dội.
Toàn triều xôn xao lên, ai mà không biết sức khỏe Lục điện hạ gầy yếu, đến việc thượng triều dăm ba bữa cũng phải xin phép nghỉ dưỡng trong phủ, đừng nói chi đến việc lặn lội đường xa, cái cơ thể đó mà bôn ba vài ngày sợ chắc sẽ ngã gục trên đường quá.
Lục Ẩm Băng ngẩng đầu lên, khuôn mặt như ngọc đầy vẻ ngơ ngác như mới tỉnh mộng: Ta là ai? Đây là đâu? Mấy người đang nói cái gì?
Mấy người khác trong ê kíp đều cười lén, Hạ Dĩ Đồng không có cười, cô ôm trái tim đang đập thình thịch thình thịch của mình, trong lòng gào thét: AAAAA không ngờ Lục Ẩm Băng lại để lộ ra biểu cảm ngây ngô như thế, hơn nữa còn diễn đến nỗi không làm người ta ghét được.
Sở Vương do dự: "Vậy à......"
Đại hoàng tử ép sát từng bước nói: "Lục đệ cũng thuộc hoàng thất nước Sở ta, tuy sức khỏe không được tốt, nhưng dù sao cũng kế thừa huyết mạch anh dũng của phụ vương.
Kiếm không dùng không mạnh, thương không mài thì sẽ không bén, tương lai......"
Lục Ẩm Băng chậm rãi chớp mắt, đôi môi khẽ động, giống như là Ồ lên một tiếng, rồi lại hơi bĩu môi, rõ ràng là muốn chơi cô mà.
"Kinh Tú dễ thương quá," có nữ sinh nắm hai tay lại đặt trước ngực, phấn khích nhỏ tiếng nói, "Vừa moe vừa soái, trên đời này sao lại có điện hạ dễ thương đến thế!"
"Đúng đó đúng đó, tôi cũng cảm thấy vậy."
Hạ Dĩ Đồng gào thét trong lòng: "Không phải chỉ dễ thương đâu mà là quá dễ thương á.
AAAA!"
"Cut, làm lại." Tần Hàn Lâm quay mặt qua, do được giáo dục tốt nên ông không có nổi trận lôi đình lên với hai nữ sinh đã trò chuyện lúc nãy, nhưng dường như cũng thấy được vẻ giận dữ trong mắt của ông, "Có chuyện gì thì ra ngoài nói, đừng quấy rầy người ta quay phim."
Hai nữ sinh liền lộ vẻ sợ hãi trong chớp mắt, im bặt như thóc.
Tần Hàn Lâm kêu Lục Ẩm Băng qua đây, dặn dò: "Sự tồn tại của thím mạnh quá, thu lại chút nữa."
Lục Ẩm Băng gật đầu: "Được." Tiếp theo đó là nhìn Hạ Dĩ Đồng đang đứng bên cạnh Tần Hàn Lâm, Hạ Dĩ Đồng lập tức vỗ tay cổ vũ, mặt thành khẩn nói: "Lục lão sư diễn hay quá!"
Lục Ẩm Băng được cô ấy cổ vũ đến có chút mơ hồ, nhất thời quên mất mình muốn nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay lại vị trí cũ, môi mím lại vài cái, không kiềm nổi cong môi lên.
Thư ký trường quay dập clapboard, lần 5.
"Action!"
"Vậy à......"
Đại hoàng tử lên trước lần nữa: "Lục đệ cũng thuộc hoàng thất nước Sở ta......!trong tương lai nếu có chiến sự, lục đệ không thể nào vĩnh viễn trốn trong hoàng cung mãi được, sẽ làm cho người trong thiên hạ chế giễu nước Sở ta lại có một nữ hoàng tử vai không gánh được, tay không xách được, hoặc thành văn, hoặc thành võ, lục đệ phải chọn một cái thì mới không làm tổn hại đến danh tiếng của nước Sở ta."
Sở Vương: "Các vị ái khanh thấy thế nào?"
Một vị lão thần râu tóc bạc phơ ho hai tiếng, kèm theo đó là động tác quỳ xuống của ông, sau đó là ho liên tục, đây là một diễn viên gạo cội, tuy tuổi đã ngoài 70, nhưng nhìn rất quắc thước, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt cay nghiệt: "Bệ hạ, thần cho rằng không được."
"Tại sao lại không được?"
Lão thần nói: "Lục điện hạ năm nay 15, chưa tới nhược quán (20 tuổi ở thời xưa), cơ thể từ nhỏ yếu ớt, không chịu nổi bôn ba trên đường dài, nếu muốn thành văn thì lưu lại kinh thành là được, mấy vị điện hạ khác đều có chức vị của mình, sao lại không cho Lục điện hạ một cơ hội."
Lục Ẩm Băng cảm kích chắp tay với lão thần, từ chối nói: "Nhi thần quả thật là bệnh thể bất kham, không thể đi xa được."
Ánh mắt Đại hoàng tử lóe lên một tia hiểm độc rồi biến mất, nói: "Lưu các lão nói vậy là không đúng......"
Lão thần không nhân nhượng phản kích lại.
Sau đó là phái trung lập và phái Đại hoàng tử cãi nhau, phái của hai vị hoàng tử đắc thế và phái Đại hoàng tử cùng vạch khuyết điểm của nhau ra, nguyên cả triều đường tự nhiên cãi nhau như cái chợ.
Sở Vương đại nộ, cuối cùng vẫn phái Kinh Tú đi cứu trợ.
"Cut, NG, làm lại." trong đó tất nhiên