"Bấm máy rồi, cảm giác thấy thế nào?" Lai ảnh hậu đầu sỏ gây nên cục diện như thế này gọi điện thoại đường dài chân thành an ủi Lục Ẩm Băng, hai người chênh lệch múi giờ đến mười mấy tiếng đồng hồ.
"Cậu ở bên ngoài quẩy sao rồi?" Lục Ẩm Băng không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Hahaha lọn pánh lọn lầu." đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khoa trương cực kỳ gợi đòn.
(Bà Băng hỏi từ quẩy (wave) có nghĩa là cơn sóng, bà Lai Ảnh bả tiếp lại bằng câu biển sóng dạt dào, đây là lời trong bài hát Bến Thượng Hải)
"Hahahahahaha." Lục Ẩm Băng ngưỡng đầu cười một hơi dài, Lai Ảnh đang mang giày cao gót 15cm suýt chút nữa là lăn xuống dốc, người đàn ông bên cạnh kịp thời đỡ lấy eo cô, kéo cô trở về.
Lai Ảnh hét lên: "Cậu lên cơn điên gì vậy, muốn hù chết chị hả!"
Lục Ẩm Băng bực mình nói: "Đờ mờ sớm biết cậu đi Châu Âu chơi, tớ còn sợ không hù chết được cậu nữa."
Lai Ảnh: "......"
Lục Ẩm Băng: "Có chuyện mau nói, có hơi mau xì ra đi."
"Cậu ngày càng đối xử tệ bạc với tớ rồi hu hu," Lai Ảnh khoác cánh tay của ông xã, nói, "Lúc trước khi ngắm trăng ngắm sao thì gọi người ta là honey......" Lục Ẩm Băng không biết nói câu gì đó, Lai Ảnh lập tức chấm dứt hành vi giả bộ khóc, "Thật ra tớ muốn hỏi cậu cảm thấy bạn nhỏ ra sao?"
"Bạn nhỏ nào?" Lục Ẩm Băng biết mà còn hỏi.
"Thì là bạn nhỏ họ Hạ tên Dĩ Đồng đó."
"Cũng được."
"Hôm nay hai người có đóng chung với nhau chưa? Diễn xuất có phải là không tệ như cậu nghĩ không, tớ nói lúc trước cậu là hiểu lầm mà, đóng chung với nhau là biết rồi đó, con bé nghiêm túc lắm."
"Tớ vẫn chưa đóng chung với cô ấy."
"Hả? Sao tớ nghe cái ngữ khí này của cậu, hình như có gì đó không đúng? Chậc, hình như hơi hớn hở.
Nửa tháng nay nhất định đã xảy ra chuyện gì tớ không biết rồi, không lẽ con bé dùng mỹ nhân kế với cậu hả?"
Lục Ẩm Băng cười phá lên: "Tớ nếu mà trúng mỹ nhân kế là mỗi ngày nhìn vào gương tự mình trúng kế hết 800 lần rồi, làm gì đến lượt cô ấy?"
"Tớ chưa từng thấy ai da mặt dày như cậu, ít ra phải nói là tớ nếu trúng mỹ nhân kế thì cũng là trúng của cậu thôi, như vậy mới làm tớ vui được."
"Cậu vui thì tớ thấy không vui, mắc mớ gì phải làm cậu vui."
"Lão Lục!" Lai Ảnh nổi cơn tam bành.
"Lão Lai!" Lục Ẩm Băng nặng tình kêu gọi.
"Ây da, cậu đừng có lái qua chuyện khác, lúc nãy tớ chỉ hỏi chơi thôi, giờ thấy hiếu kỳ rồi đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì thật mà." Lục Ẩm Băng nói, "Thì là trong phim trường cũng rất ngoan ngoãn, không bệnh ngôi sao, không gây chuyện, ham học hỏi, an phận thủ thường, tất nhiên là ấn tượng cũng tốt lên, bộ tớ trong mắt cậu là người khắc nghiệt vậy à?"
Nói rất có lý, cũng rất phù hợp với tính cách của Lục Ẩm Băng, Lai Ảnh tạm thời tin, nên bỏ qua.
Cô nhìn về phía ông xã kiệm lời, ông xã lập tức nhìn lại cô, hai người cười phá lên.
Lai Ảnh nói: "Tớ hưởng xong tuần trăng mật rồi, hôm sau về nước."
"Sau đó?"
"Công khai."
"Công ty quản lý của cậu thì sao? Có ý kiến gì không?"
"Chuyện này tuy là tớ nhất thời nông nổi, nhưng không có hối hận.
Thái độ của tớ rất kiên quyết, hơn nữa dựa vào cái vị trí hiện giờ của tớ với fans, công bố chuyện kết hôn sẽ không mất fans như mấy hot boy hot girl giờ đâu, nhưng......"
"Nhưng cái gì?"
"Công ty có thể sẽ suy nghĩ chuyện chấm dứt hợp đồng với tớ."
"Nghiêm trọng vậy à?"
"Cậu cũng biết Đỉnh Thịnh mà, công ty không thích nghệ sĩ không nghe lời, dưới trướng của bọn họ không thiếu nghệ sĩ nghe lời.
Hôm nay tớ dám tự ý kết hôn, ngày mai không biết còn dám làm ra chuyện gì nữa."
"Chấm dứt hợp đồng rồi cậu đi đâu?"
"Đến văn phòng của cậu, cậu có nhận không?"
Lục Ẩm Băng không có đồng ý ngay, nói: "Tớ phải suy nghĩ lại."
"Cậu quả nhiên vẫn vậy, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến cái lợi và cái hại, đúng là làm người ta đau lòng mà, khi chửi người khác sao không thấy cậu suy nghĩ nhiều vậy đi?"
"Trường hợp đó ngoại lệ, tớ biết có thể giải quyết được nên mới không kiêng dè gì cả, bây giờ liên quan đến tiền đồ của cậu, tớ đang giúp cậu tìm đường ra tốt nhất mà cậu còn không vừa ý nữa à?"
"Không biết khi nào mới thấy được cậu mất kiểm soát ta."
"Không có ngày đó đâu, tớ đâu phải là cậu, bị tình yêu làm cho mù quáng."
"Hy vọng vậy." Lai Ảnh nói, "Nhưng lâu lâu mù quáng thật ra cũng rất tuyệt, tớ có phải là chưa nói cậu biết tại sao tớ với Triệu Tuấn yêu nhau lén lút nhiều năm nay, nhưng lại chọn công khai kết hôn trong lúc sự nghiệp đang thăng hoa chưa?"
Lục Ẩm Băng cúp máy, một tay cầm kịch bản ngồi vào sopha.
Lai Ảnh nói, lần trước khi chạy show vào ban đêm cô nhận được điện thoại của Triệu Tuấn, Triệu Tuấn nói anh ta chắc sẽ không thể nào cưới cô được nữa, sau đó là một loạt tiếng động ồn ào, rầm một tiếng, điện thoại bị cắt ngang.
Cô liền bỏ show chạy thẳng về quê nhà, thì mới biết đối phương trong lúc truy bắt tội phạm không may gặp núi lỡ, nhiều cảnh sát hình sự đi cùng cũng bị mất liên lạc.
Cũng may đến phút cuối anh ta sống sót được, khi Lai Ảnh sụp đổ khóc lóc thì mới hiểu ra đối phương quan trọng với cô đến nhường nào.
Cô không đợi được nữa, quyết định sống chung với anh ta trọn đời, không muốn hối tiếc về chuyện gì nữa hết, do đó chạy đi kết hôn liền.
Lục Ẩm Băng vẫn không hiểu nổi, kết hôn thì kết hôn, nhưng cũng đâu cần thiết phải công khai ra, minh tinh kết hôn ngầm trong showbiz nhiều vô số kể, cho dù là vì để bảo vệ chồng cô ấy.
Lai Ảnh chỉ im lặng một hồi, nói: "Cậu không hiểu đâu."
Lục Ẩm Băng quăng kịch bản qua một bên, cực kỳ tức giận, cái gì mà cô không hiểu, chưa yêu đương qua thì sao hả? Cho dù chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy mà (Bản thân chưa từng thực sự trải nghiệm chuyện gì đó nhưng cũng có hiểu biết chút ít), không phải chỉ vì một danh phận thôi sao? Còn ông chồng kia không ngờ cũng để cô ấy công khai ra, hoàn toàn không nghĩ đến tiền đồ của đối phương gì hết.
Lai