Tiểu Tây cho hai tay tạo thành hình cái xẻng, sau đó khom lưng xuống, đưa cho Hạ Dĩ Đồng: "Hạ lão sư, nè, cho cô đào hố chui xuống nè."
Hạ Dĩ Đồng ngượng ngùng đến không đất dung thân, lấy trong túi ra một cái gương, điên cuồng soi vào mặt mình, sau đó mới phát hiện ra dấu vết của cái ấy ở phía dưới khóe mắt phải.
Hạ Dĩ Đồng lấy tay lau sạch, ngồi bệt xuống đất, vật vờ suy nghĩ, không biết hiện giờ Lục Ẩm Băng có ấn tượng gì với cô nữa......!
Tiểu Tây gõ cửa phòng tắm, đưa quần áo hôm nay phải mặc cho Lục Ẩm Băng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Dĩ Đồng.
Cô quan sát động tĩnh trong phòng tắm rồi nhỏ tiếng hỏi: "Hạ lão sư, cảm giác ngủ chung với Lục lão sư thấy thế nào?"
"Cũng rất tốt." Hạ Dĩ Đồng nói y như thật.
"Tôi theo Lục lão sư đã nhiều năm nay rồi, cô đừng có mà gạt tôi."
"Tốt thật mà." ngoại trừ có chút thô bạo ra thì không có gì là không tốt cả, so với phúc lợi ngủ chung giường đến sáng có thể hôn lén thì chút thô bạo đó cũng chỉ là bão táp của tình yêu thôi.
Tiểu Tây nghe cô ấy nói như vậy cũng không hỏi thêm nữa, lén lút tiết lộ: "Có một lần tôi ngủ chung giường với Lục lão sư, sáng hôm sau sưng hẳn cả con mắt.
Cô đoán coi là chuyện gì?"
"Chuyện gì?" Hạ Dĩ Đồng phối hợp hỏi, sự chú ý đều tập trung vào việc Tiểu Tây từng ngủ chung một giường với Lục Ẩm Băng.
"Bị Lục lão sư đánh đó, sau lần đó là tôi không dám ngủ chung với cô ấy nữa."
"Vậy à." Hạ Dĩ Đồng cười rất thân thiết, nhưng lại không tự nhiên, nhìn Tiểu Tây cảm khái nói, "Tôi cứ tưởng ngôi sao bự như Lục lão sư chắc chắn sẽ rất kén chọn, không ngủ chung với trợ lý chứ, là tôi lạc hậu rồi."
Nhắc đến Lục Ẩm Băng là Tiểu Tây rất hiểu chuyện, thấy quan hệ của Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng chắc cũng rất tốt nên thản nhiên nói: "Ây da, Lục lão sư tuy----" cô quay đầu lại nhìn lần nữa, Lục Ẩm Băng vẫn ở bên trong, nhỏ tiếng nói, "Tuy có lúc hơi khó chịu một xíu, nhưng một khi đóng phim là bất chấp tất cả, lúc đó là ở đâu ta......!À, cao nguyên Hoàng Thổ, đất cát quá trời, ngày nào cũng ngâm mình trong cát, vừa mở miệng ra là có cát bay vào liền, nghĩ đến thôi là tôi không muốn đến lần thứ hai nữa.
Tiền của đoàn phim đều dùng trong việc chế tác hết, hơn nữa ở cao nguyên Hoàng Thổ, chắc chắn sẽ không được ở khách sạn như bây giờ, mọi người đều ngủ trong nhà hầm, không có nhà hầm thì dựng lều ở, trước khi đi tôi còn lo lắng cho Lục lão sư, sau khi đi......"
Tiểu Tây giơ ngón tay cái lên, ngồi lên phía trước, "Chỉ nói về điểm người ta là diễn viên không phải là minh tinh, Lục lão sư rất đáng được nhiều người yêu thích.
Cô xem xem mấy tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi bây giờ xem, đóng phim treo dây cáp hoặc đứt tay có chút xíu thôi cũng đăng lên weibo, giật tít lên top, có chút xíu chuyện à, Lục lão sư ở cao nguyên ít nhất cũng ăn mấy chục cân cát, có nói tiếng nào đâu? Fans còn ngày ngày nổ người này diễn xuất thần sầu, người kia dìm hàng XX, nổ banh đến tận trời cũng không sợ cắn trúng lưỡi."
Hạ Dĩ Đồng không lên tiếng, đối với mỗi câu nói của Tiểu Tây có liên quan đến Lục Ẩm Băng, cô đều phải ghi nhớ lại hết.
Tiểu Tây ý thức được vị bên cạnh mình cũng là một trong những tiểu hoa đán, liền bổ sung: "Hạ lão sư, tôi không phải nói cô, tôi nói mấy người khác, cô rất kính nghiệp, tuy diễn xuất vẫn còn khuyết điểm, nhưng cô rất xinh đẹp."
Hạ Dĩ Đồng lễ phép cười: "Cám ơn lời khen của cô."
"Ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn có ưu điểm khác nữa, ví dụ như khiêm tốn nè, nỗ lực nè, thân thiện nè, đều cực kỳ tốt! Bình thường tôi đều vào weibo của cô đó." Tiểu Tây khen idol rất thật lòng.
"Không sao, tôi không để bụng người ta nói gì, cô lúc nãy không phải đang nói Lục lão sư hả? Còn gì khác nữa không?"
"Còn, cô xem Lục lão sư sợ lạnh như vậy đều là do mấy năm trước đóng bộ phim Thiết Mã Băng Hà, mùa đông ngâm mình trong hồ, cơ thể bị lạnh tới hư, điều dưỡng lại cũng không được luôn.
Lúc đó tôi vẫn chưa vào làm, là trợ lý cũ nói cho tôi biết, lúc đó hình như là âm mười mấy độ, chỉ mặc có cái áo mỏng rồi nhảy xuống nước, mỗi ngày ngâm tới mấy tiếng đồng hồ, không bệnh mới là lạ đó......"
"Đang nói chuyện gì vui vậy?"
Một giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng hai người, Lục Ẩm Băng lạnh mặt cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Hy Tiểu Tây, em có phải là muốn tôi gọi điện cho Tiết Dao?"
Tiểu Tây đột nhiên biến sắc, lập tức đứng dậy, cúi rạp xuống với Lục Ẩm Băng, sợ hãi nói: "Xin lỗi Lục lão sư, em không dám nữa."
Lục Ẩm Băng thông thường không có chuyện gì là sẽ không chủ động liên hệ Tiết Dao, bình thường cô không quản chuyện công ty, mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Tiết Dao quản lý, giây phút này lại nói gọi điện thoại cho Tiết Dao tức là cô muốn thay trợ lý.
"Em ra ngoài trước."
Tiểu Tây vâng dạ ra ngoài.
Hạ Dĩ Đồng mở miệng cho cầu xin Tiểu Tây: "Mấy chuyện này là em kêu cô ấy nói cho em nghe, chị nếu có giận thì giận em đi."
"Cho dù là em kêu nói, cô ấy cũng không có quyền chưa được phép mà lại đi nói chuyện của tôi cho người không liên quan biết, tôi không cần những người không kín miệng, cô ấy hôm nay có thể nói cho em biết thì ngày mai cũng có thể nói cho truyền thông biết." Lục Ẩm Băng nói người không liên quan ý chỉ những người khác ngoài Hạ Dĩ Đồng ra, nhưng nghe trong tai Hạ Dĩ Đồng thì lại là một lần nữa nhắc nhở cô, cô chỉ là một người không liên quan với Lục Ẩm Băng, không ngờ lại bị đánh đồng với truyền thông.
Hoặc có lẽ cũng không bằng truyền thông nữa, ít ra Lục Ẩm Băng cũng tương ái tương sát với truyền thông, còn mình, thì không có gì hết.
Hạ Dĩ Đồng biết, cô không có tư cách yêu cầu điều gì, nhưng tâm trạng lại giống như đứa trẻ phản nghịch, nó hoàn toàn không khống chế được, nói suy sụp là suy sụp liền.
"Em đi làm vệ sinh đây, Lục lão sư." Hạ Dĩ Đồng nghiêng người đi ngang qua Lục Ẩm Băng, chỉ hơi nhếch miệng lên, coi như là cười một cái.
Nhưng cô không phát hiện ra rằng, bản thân mình bắt đầu dần dần biểu đạt tình cảm thật của mình trước mặt Lục Ẩm Băng rồi.
Lục Ẩm Băng nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của cô ấy, rõ ràng ý thức được một chuyện: tâm trạng Hạ Dĩ