Theo đà dây cáp lên trời, tim Hạ Dĩ Đồng cũng bay lên trời theo.
Cô có suy đoán đến cỡ nào đi nữa, có tự mình an ủi đến cỡ nào đi nữa thì cũng không bằng một câu nói của Lục Ẩm Băng: "Em không phải là người không liên quan."
Còn mấy chữ không liên quan thì phạm vi biểu đạt cực kỳ rộng lớn, nhưng cho dù đẳng cấp chỉ cao hơn người lạ chút xíu thôi thì cũng đủ làm cho Hạ Dĩ Đồng vui mừng rồi.
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên Lục Ẩm Băng giải thích về lời nói của cô ấy, còn là giải thích cho một mình cô nghe nữa.
Vả lại có thể trực tiếp hỏi chuyện Lục Ẩm Băng, chắc cũng thân hơn mấy người bình thường rồi ha.
Đầu óc cô đang dậy sóng thì một câu cut của Tần Hàn Lâm kéo cô trở về hiện thực.
Nhiệm vụ trước mắt, là đóng phim đóng phim đóng phim.
Hạ Dĩ Đồng dùng hai tay vỗ mặt mình, vỗ đến kêu chát chát chát, điều chỉnh lại tâm trạng, Tần Hàn Lâm thấy thế liền nhắc nhở: "Đừng đánh nó đỏ lên nha, ảnh hưởng đến ghi hình đó."
"Biết rồi đạo diễn Tần." nhắm mắt, hít thở hai cái, mở mắt, ra hiệu ok với Tần Hàn Lâm.
"Phá Tuyết màn 9 cảnh 3 lần 5, Action!"
Hạ Dĩ Đồng hồi tưởng lại cảm xúc lúc nãy khi luyện tập với Lục Ẩm Băng, trong khoảnh khắc binh khí chạm nhau, ống kính quay cận cảnh ánh mắt của hai người, Hạ Dĩ Đồng là trong bình tĩnh có phần săm soi, chiêu thức của cô nhẹ nhàng uyển chuyển, tứ lượng bạt ngàn cân.
Mặt của Ảnh tử đã được bịt lại, chỉ có đôi mắt là đằng đằng sát khí, thợ hiệu ứng của tổ đạo cụ đang làm ra các âm thanh keng keng binh khí va chạm nhau.
Hậu kỳ còn phải chỉnh sửa lại nữa, nhưng Tần Hàn Lâm đã quen làm trọn bộ trên phim trường luôn, tiện cho ông điều chỉnh lại đôi chút.
Tiếp theo đó là quay lại hai lần ánh mắt này, tiếp tục động tác phía sau, Tần Hàn Lâm còn phải xem lại playback, cho dù lần này hai người phát huy cũng không tệ nhưng cũng phải quay thêm nửa tiếng nữa mới cho qua.
Chân Hạ Dĩ Đồng mềm nhũn ra, vịn tay của Phương Hồi mới đứng vững được, cô cảm thấy hai chân như không phải của mình nữa.
Tần Hàn Lâm đi ra khỏi máy quay, vỗ vỗ tay: "Nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn cơm trưa."
Buổi chiều Hạ Dĩ Đồng chỉ có một cảnh văn, nếu phát huy tốt thì có thể nghỉ sớm.
Hạ Dĩ Đồng dựa vào cây nghỉ ngơi, Phương Hồi ngủ bên cạnh cô, Lục Ẩm Băng thì vẫn trốn đi xa để tránh mùi cơm hộp, ánh mắt thì lâu lâu cứ liếc nhìn qua chỗ Hạ Dĩ Đồng.
Cô cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của Hạ Dĩ Đồng.
Con bé này, khi gặp ai cũng đều cười mỉm, tuy nụ cười nhìn rất chân thành, thậm chí còn có một phần ngây thơ trong đó nữa, rất đáng yêu.
Nhưng Lục Ẩm Băng không thích bộ dạng cô ấy, rõ ràng là đang giận nhưng vẫn ra vẻ vui tươi cởi mở, cô quy kết lại rằng do mình chân thành không giả tạo nên cũng không thích người giả tạo.
Mau xem, nụ cười lúc nãy treo trên dây cáp của Hạ Dĩ Đồng xinh đẹp hơn khi cười với người khác.
Không phải là người không liên quan, định nghĩa này trong lòng Lục Ẩm Băng là có thể kết bạn được.
Cô tuy thích trêu chọc Hạ Dĩ Đồng, nhưng điều kiện đầu tiên là cô phải nhìn ra bản chất thật của người này, là ngây thơ hay mưu mô, đồng thời sau khi nhìn thấu được cái lợi và cái hại thì mới trêu chọc cô ấy không kiêng dè như vậy.
Chỉ là cô bạn nhỏ này dường như không hề phát giác ra mình đối với cô ấy hoàn toàn khác với người khác, cứ bắt mình phải nói rõ ràng ra, vậy thì mình sẽ nói cho cô ấy biết, nếu như cô ấy còn muốn nghe chuyện khác thì cô cũng biểu đạt ra thêm chút là được.
Chỉ là cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ, cảm giác như tự mình đào hố chôn bản thân vậy? Trước khi ngủ, trong đầu Lục Ẩm Băng lại hiện ra cách nghĩ vi diệu này......!
Sau khi nghỉ ngơi, Tần Hàn Lâm cầm cái quạt mo thương hiệu của ông lắc lư qua đây.
Trời nóng, mọi người đều muốn quay cho xong sớm, nghe Tần Hàn Lâm chỉ đạo, ai mà chưa đến lượt mình thì dùng tay hoặc kịch bản làm quạt.
Nói về Ảnh tử trước, Tần Hàn Lâm nói: "Lát nữa cậu không có lời thoại, nhưng ánh mắt phải có, chủ nhân cậu đang nói chuyện với một người phụ nữ nguy hiểm, hơn nữa là một người rất xinh đẹp, còn là phi tử trong cung nữa, phải đặc biệt cảnh giác.
Định vị của cậu là trung khuyển có biết không hả? Cậu có hiểu nghĩa của từ trung khuyển không?"
Diễn viên đóng vai Ảnh tử khuôn mặt hơi non, nhưng năm nay đã 26 tuổi rồi, quanh năm hoạt động trong thế giới 2D, không đóng phim không chạy show thì là một trạch nam chính hiệu, trả lời đơn giản: "......Hiểu, là boss ngược ta không ngóc nổi đầu, nhưng ta vẫn yêu boss như tình đầu."
"Đúng là đồng râm." Tần Hàn Lâm vỗ vai cậu ta, nói, "Cậu cứ nghĩ Trần Khinh là tình địch của mình, ánh mắt tự nhiên xuất hiện thôi à."
Lục Ẩm Băng liền xen vào nói: "Đạo diễn Tần, tôi thẳng đó! Còn lâu mới chơi gay với Ảnh tử!" Lục Ẩm Băng nói xong cực kỳ tự nhiên ôm eo Hạ Dĩ Đồng, "Không thể nào vì ông là gay, nên cũng bắt tôi làm gay.
Bạn gái tôi vẫn còn ở đây nè, phải không bạn gái?"
Tần Hàn Lâm: "Bạn gái thím sắp thăng rồi kìa."
Lục Ẩm Băng vừa nhìn, quả nhiên, Hạ Dĩ Đồng trong vòng tay cô như khúc gỗ đang cháy bùm bụp, sắp bốc khói luôn rồi, cô liền cười haha, buông tay ra: "Đùa thôi, ngoài đời tôi vẫn là thẳng, không có ý gì với em đâu, đừng sợ."
Tần Hàn Lâm cãi lại: "Thím có yêu qua ai chưa mà dám nói là mình thẳng?"
"Sống hết 28 năm, thẳng hay không thẳng chẳng lẽ tôi không biết mà ông lại biết? Được rồi, ông mau chỉ đạo đi, tối ngày cứ nhí nha nhí nhố, chả ra dáng đạo diễn gì cả."
"Ê, tự nhiên nói tôi vậy, là ai khơi mào chuyện này trước hả.
Kêu tôi chỉ đạo hả, được! Vậy tôi sẽ chỉ đạo cho mấy người nghe."
Tần Hàn Lâm đuổi khéo Lục Ẩm Băng, quay sang Hạ Dĩ Đồng: "Tiểu Hạ à."
Hạ Dĩ Đồng đã thả hồn bay ngàn dặm rồi.
"Tiểu Hạ lão sư."
"A, A, đạo diễn Tần mời nói."
Tần Hàn Lâm sâu xa nhìn cô, nói có hàm ý khác: "Thu tâm lại, khi đóng phim phải tập trung tinh thần, mấy chuyện khác đợi đóng xong phim rồi nghĩ tiếp, lúc cần làm cái gì thì làm cái đó."
Trong lòng Hạ Dĩ Đồng hồi hộp một cái, nhìn sang Tần Hàn Lâm, ánh mắt sâu thẳm.
Tần Hàn Lâm lại như không có chuyện gì cười với cô: "Cảnh tiếp theo của em, rất quan trọng."
Mỗi cảnh quay của cô, Tần Hàn Lâm đều nói như vậy, nhưng quả thật đúng là như vậy.
Hạ Dĩ Đồng thu tâm lại, chột dạ nghe.
"Em đã nhận định Kinh Tú là minh chủ của em, bây giờ việc cần làm là thuyết phục hắn.
Nhưng bản tính Kinh Tú đa nghi, quá là cẩn thận, làm chuyện gì cũng sợ sẽ bước sai nước cờ, cực kỳ thích giả heo ăn thịt hổ, vĩnh viễn là dạng không tranh với đời.
Hắn không vội, em phải không vội hơn hắn, tuy trong lòng em cực kỳ sốt ruột, biểu hiện nhất định vẫn là hắn mạnh thì mặc hắn mạnh,