Hạ Dĩ Đồng không cần nghĩ ngợi, lập tức gọi lại.
Lục Ẩm Băng do dự, bắt máy với ngữ khí không tốt nói: "Chuyện gì?"
"Lục lão sư, em..."
"Có chuyện thì mau nói."
Cô ấy ngữ khí đang không tốt, Hạ Dĩ Đồng biết, đáy lòng nhịn không được nổi lên một ý nghĩ ngọt ngào, ngón trỏ câu lấy tóc đang rũ trước ngực, cuốn lại một cái, giọng nói nhè nhẹ, cố nén vui mừng, nói: "Chị..
vì gì lại theo dõi em?"
"Em nói xem?"
Bị hỏi đột ngột nên không có chuẩn bị, Hạ Dĩ Đồng mấp máy môi, nghĩ thầm: Cứ tưởng Lục lão sư sẽ không trực tiếp hỏi cô như vậy.
"Em đoán...!Bởi vì chúng ta là bạn bè, có phải không?"
"Chúc mừng nha, nói đúng rồi."
Hạ Dĩ Đồng thuận miệng, nói: "Việc đó, có phải hay không là có thể thân mật nhiều hơn?" Nói xong, cô liền hối hận, Lục Ẩm Băng nhất định sẽ lại tức giận.
"Chờ một chút, có người gõ cửa."
"Dạ được."
Lục Ẩm Băng bỏ điện thoại xuống, đi đến mở cửa, ngoài cửa là một thân váy ngủ dài, cùng nụ cười xán lạn - Lương Thư Yểu: "Chào! Biểu muội ~"
Lục Ẩm Băng khẽ hừ một tiếng, xem như đối với xưng hô như vậy là tương đối hài lòng, hỏi: "Chị lại tới đây làm gì?"
"Tới tìm em ngủ chung." Lương Thư Yêu huơ huơ cái gối màu trắng trong tay, làm ra vẻ muốn chạy tới ôm cô ấy, liền nói "Chị buổi tối ngủ một mình không được, không quen."
Lục Ẩm Băng thuần thục nghiêng người né tránh cái ôm, rầu rĩ nói: "Chị có liêm sỉ xíu đi.
Giường kia chị ngủ 80 năm rồi đó, còn giả bộ nói không quen?"
"Nói bậy, năm nay chị mới 29 hà."
"Còn một tháng liền 30 rồi, già rồi đó."
"Không so với em nữa, đồ yêu tinh ốm yếu." Lương Thư Yểu vừa nói vừa tiến về hướng giường ở trong phòng Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng ném gối đầu qua ghế sofa, nhanh chóng phi lên giường.
"Mặc xác chị, không có cho ngủ trên giường em."
Lương Thư Yểu lập tức ném nệm, chăn lên giường, giống như đang nổi lên chiến tranh Star Wars vậy.
Lục Ẩm Băng: "....."
Cô mắt không thấy, tâm không phiền, hướng ra cửa sổ, đưa lưng về phía Lương Thư Yểu, "Alo", một tiếng, "Còn ở đó không?"
Hạ Dĩ Đồng ăn hai miếng chanh chua lè, trong miệng toàn là mùi chua, nói: "Chỗ chị còn có người khác sao?"
"Là một bà chị họ hàng xa."
"À."
"À?"
"Không có gì, không có gì, em chỉ muốn hỏi...." Hạ Dĩ Đồng khẽ cắn môi, nói, "Chị với biểu tỷ buổi tối ngủ cùng nhau sao?"
"Đúng vậy, em không vui?" Lục Ẩm Băng cảm giác như vậy, đơn giản hỏi trực tiếp.
"Không có."
"Thật không có?"
"Thật sự không có mà, không tin em cười cho chị nghe?"
"Vậy em cười xem."
"Lục lão sư....." Hạ Dĩ Đồng nói còn mang theo ngữ khí làm nũng, "Em chỉ là thuận miệng nói thôi."
"Không được, hiện tại tôi muốn nghe me cười thì sao?"
"Hahahaha, vậy là được rồi chứ?" Hạ Dĩ Đồng ngồi cười một mình ở trong căn phòng yên tĩnh, nếu mà biết có người rình coi cô như vậy, chắc cô xấu hổ chết mất.
"Ngoan." Lục Ẩm Băng cười nói.
Lương Thư Yêu ngồi trên giường chơi di động, bổng nhiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Lục Ẩm Băng rồi nhíu mày.
.....!
"Ngủ ngon."
Lục Ẩm Băng gọi điện thoại xong thì trở về giường, xoay người lại thì đối diện là vẻ mặt có biến của Lương Thư Yêu đang nhìn chằm chằm vào cô: "Nói, gọi điện thoại cho ai? Còn bảo ngoan?"
"Liên quan gì đến chị?"
"Em không cảm thấy là để cho khách quý lên giường ngủ, rồi bản thân lại gọi điện thoại, vậy là rất thất lễ sao?"
"Không hề, chị mà là khách quý cái gì, nếu thật là khách thì em đã đuổi chị đi ra lâu rồi."
"Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay." Lương Thư Yểu giả bộ khóc lóc, kể lể nói.
"Thói đời cái gì, lòng em đó giờ vẫn vậy.
Tránh đường đi, em muốn đi tắm rửa, tắm rửa xong trở về nói chị nghe."
"Được rồi, chị ở trên giường chờ em nha~."
Lương Thư Yểu đem điều hòa chỉnh lên 28 độ, làm phẳng chăn bông lại, điều chỉnh gối kê lên đầu giường, hai đôi chân dài, trắng nõn lộ ra từ dưới váy ngủ, đang kê trên chiếc chăn bông màu xanh đậm.
Từ trên cao, ánh sáng đèn chùm chiếu xuống, hình ảnh này như có thể trình diễn show thời trang pyjama vậy.
"Là fans của em?" Lương Thư Yểu nói.
Lục Ẩm Băng nằm, Lương Thư Yểu ngồi, nghe cô kể về việc phát sinh trong đoàn phim.
"Cô ấy tự mình nói, hơn nữa ngày thường cũng có biểu hiện chân thật là hâm mộ em, rất đáng tin, em nói đông cô ấy không dám hướng tây, em nói nam cô ấy tuyệt đối không hướng bắc, vừa thấy em liền đỏ mặt, động một chút liền thẹn thùng."
Lương Thư Yểu nheo đôi mắt lại, tràn đầy vẻ nguy hiểm: Em xác định chỉ là fans thôi sao? Mà không phải đối với em có mưu đồ gì đó?
Bất quá Lương Thư Yểu không tính toán, đi tìm phiền toái cho bản thân, "Em đối cô ấy cảm giác là gì?"
"Là bạn bè thôi."
"Bạn bè loại gì?"
"So với bạn bè bình thường thì tốt hơn một chút.".
Truyện Nữ Phụ
"Em đối với bạn bè tốt hơn bạn bè bình thường một chút đi nói ngoan?"
"Em có nói sao?" Lục Ẩm Băng mịt mờ hỏi, "Chắc là không?"
"Em có nói."
"Em không nhớ rõ." Lục Ẩm Băng nhún vai, "Đừng có hỏi em, em ngoại trừ quay phim thì chỉ có quay phim thôi, không có gì hết.
Chị còn có thể đi khắp nơi này nọ, có chuyện gì mới mẻ mà không biết chớ?"
Lương Thư Yểu nói: "Đúng là có."
Lục Ẩm Băng nhìn cô, ánh mắt như vẻ đang chờ mong.
Lương Thư Yểu trầm ngâm nói: "Chị từ một người bạn nghe được một chuyện.
Có một người bạn thầm mến một người, là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng lui cùng tiến, còn giúp người ấy đánh mấy tên côn đồ, giúp người ấy làm khảo thí ôn tập, giúp người ấy gánh tội bị phạt, về sau, thì hai người đều có sự nghiệp riêng, xa cách, ít khi gặp nhau, nhưng tình cảm vẫn vậy.
Mặc kệ người ấy khi nào thì trở về, người