Lục Ẩm Băng đang bị mù tạm thời, đang cố tự mình tinh lọc trong phòng, cái tên Hạ Dĩ Đồng này đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng cô.
Ưm.....!tiểu hoa đán đang nổi với kỹ thuật kinh thiên động địa.
Cô ta có làm nên trò trống gì không thì Lục Ẩm Băng không quan tâm, cô không hiểu tại sao Lai Ảnh lại tiến cử người này với cô.
Đêm qua Lai Ảnh có gọi điện nói như vầy: "Ẩm Băng, cậu giúp tớ một chuyện, tớ không phải là bỏ vai diễn hả? Có một bạn nhỏ muốn tham gia thử vai, nhưng điều kiện không tốt lắm, cậu giúp tớ châm chước cho bé ấy vào vòng 1 đi."
"Bạn nhỏ nào?"
"Tên Hạ Dĩ Đồng, tính cách cũng không tồi."
Lục Ẩm Băng lục tung tất cả thông tin trong đầu mình, nghi hoặc nói: "Sao tớ chưa nghe qua người này"
"Người mới của màn ảnh lớn, cậu không biết là chuyện bình thường."
"Được thôi, nhưng tớ nói là không bảo đảm lắm đâu, người do Tần Hàn Lâm tuyển, phải do ổng quyết định thì mới được."
"Tóm lại cậu hứa giúp tớ chuyện này là được."
"Được."
Lục Ẩm Băng cực kỳ khó hiểu, ấn tượng xấu đối với Hạ Dĩ Đồng không thể nào xua đi được.
Cô thấy không vui, phải để Lai Ảnh làm cô không vui thì cũng đừng hòng vui vẻ, một cuộc gọi dài qua đó.
Lần này đối phương không có việc bận, thoải mái bắt máy: "À lố?"
Lục Ẩm Băng nói: "Hôm qua cậu nói với tớ là châm chước một cá nhân không phải sao? Tớ báo cho cậu tin vui, cô ta được vào vòng 1 rồi."
Lai Ảnh cười nói: "Cảm ơn cậu, tớ biết cậu là người tốt mà."
Lục Ẩm Băng: "Người tốt là một chuyện, nhưng cậu trước khi tiến cử thì có phải hay không nên xem xét một chút, toàn diễn xuất gì không hà, cậu không thấy lương tâm bị cắn rứt hay sao?"
Lai Ảnh thoải mái nằm hưởng thụ người đàn ông đang mát xa lưng cho mình, kỳ lạ hỏi: "Làm sao vậy? Trong top người mới thì diễn xuất của Tiểu Hạ là đã tốt lắm rồi.
Cậu không thể nào lấy tiêu chuẩn của cậu ra để đo với người khác, trình độ của cậu á hả, gộp cả showbiz lại cũng chả bằng móng tay của cậu nữa."
Lục Ẩm Băng tính ăn miếng trả miếng vậy cậu cũng không thể nào để mất tiêu chuẩn như vậy, nghĩ rồi lại thôi, hỏi: "Cậu làm sao quen biết được bạn nhỏ này? Còn giúp đỡ cô ta đến vậy, trước giờ cậu có cho ai đi cửa sau bao giờ đâu?"
Lai Ảnh nghe ra được mùi thuốc súng, đoán không chừng có ấn tượng xấu gì đó với Hạ Dĩ Đồng, do đó có lòng tốt nói giúp: "Quen nhau cũng được một năm, đóng phim rồi quen biết đó, bạn nhỏ này hả, chậc, hoàn toàn khác với mấy người trong showbiz, cực kỳ khiêm tốn, lại chịu được cực khổ, đơn thuần, cũng được rất nhiều người thích...."
Lục Ẩm Băng lời nói đầy hàm ý: "Lai Ảnh, biết người biết mặt không biết...."
Lai Ảnh nói: "Tớ biết cậu muốn nói khiêm tốn trong giới đều là giả bộ chứ gì, chịu khổ là điều hiển nhiên, ai mà không chịu khổ? Cậu á, chịu khổ còn nhiều hơn so với bọn họ."
Được thôi, Lục Ẩm Băng nhướng mày, nuốt những lời muốn nói vào bụng.
"Không nói đến chuyện chịu khổ hay không", Lai Ảnh nói, "Nói đến bán mạng trong phim đi."
Lục Ẩm Băng cúi đầu xuống, đặt tay trên vịn tay của sopha, gõ ra tiết tấu thường ngày của Kinh Tú, nói: "Cậu nói nghe thử xem."
Lai Ảnh nói: "Cô ấy là một cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện."
Tay của Lục Ẩm Băng bỗng chốc ngừng lại, ngẩng mặt lên.
"Cô ấy đã từng tế ngựa, may hết 20 mũi trên đầu, cũng may không bị té dập mặt, nếu không khỏi theo nghề này nữa rồi; tay trái gãy xương hai lần, nứt xương một lần; xương bánh chè gãy một lần; bị nát xương ngón tay út một lần; gót chân bị nát xương một lần; Lưng bị sự cố kéo lê xây xát, nguyên cả cái lưng sắp nát luôn rồi, còn nữa....."
"Đợi đã," Lục Ẩm Băng cắt ngang, "Cô ấy nói cho cậu biết?"
Lai Ảnh nói: "Không phải, cô ấy không phải là người thích kể lể.
Là tớ khi vào phim tìm cô ấy để luyện tập trước khi quay, không cẩn thận nhìn thấy mấy vết thương này, cô ấy lại không thèm nói ra, tớ tự mình đi hỏi mới biết đó, mấy cái tớ biết chỉ là một phần thôi."
Lục Ẩm Băng nói: "Đây không phải là cái giá phải trả cho sự nổi tiếng sao? Không có bối cảnh gia đình tốt thì chỉ có thể bán mạng thôi."
Lai Ảnh: "Cậu nói vậy đó, nguyên cả giới showbiz này không ai mà chẳng muốn nổi tiếng nhu cậu, cậu nổi tiếng đến mức độ này rồi, không phải vẫn luôn bán mạng đóng phim đó sao?"
"Cái của tớ gọi là theo đuổi nghệ thuật." Lục Ẩm Băng liếm môi đỏ của mình, yên lặng trong chốc lát, mỉm cười, bất thình