Bình luận ở phía dưới đại khái chia làm 3 loại người: Thứ nhất là fans của từng người Lục Hạ, một bên là ta không tin, ta đều không tin, đều là do thủy quân bên ngươi không biết xấu hổ, đi bôi nhọ Lục/Đồng của ta, các ngươi như là đĩa bám vậy, ta sẽ hỏa táng cả nhà các ngươi, loại thứ hai là quần chúng ăn dưa với số lượng đông đảo, đặc biệt nhàn hạ vào xem náo nhiệt, không ngại chuyện gì cả, thậm chí còn xuất hiện thánh phân tích, còn những người không biết chuyện gì, dễ bị dắt mũi, đi ngang qua đều thốt lên những câu chửi thề, sự việc như thêm dầu vào lửa vậy, loại thứ ba chính là thừa nước đục thả câu, là thủy quân của các đối thủ cạnh tranh khác, sẽ thừa dịp này mà khuấy động cho nước càng đục thêm, giới giải trí chính là như vậy, nhìn thấy người khác rơi xuống giếng, họ sẽ không ngần ngại bỏ xuống mấy tảng đá.
Hạ Dĩ Đồng úp màn hình điện thoại lại trên chăn bông, xoa xoa huyệt thái dương của mình, tối hôm qua cô gặp ác mộng, mơ thấy Lục Ẩm Băng như thế nào cũng không để ý đến cô, còn nói cô là hưởng ké độ hot, bạn bè gì chứ, ân đoạn nghĩa tuyệt! Buổi sáng lại bị tin tức như vậy làm cho đau đầu.
Tiếng chuông điện thoại iPhone vang lên, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy tên người gọi, miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Em nè, chị Tô Hàn."
"Ngủ không ngon sao?"
"Ừm." Hạ Dĩ Đồng cũng không giấu cô, biết là bản thân có giấu cũng không được.
"Nhìn thấy hot search rồi sao?" Tô Hàn ôn nhu nói, lúc gọi điện thoại muốn nghiêm chỉnh cảnh cáo cô một chút, nhưng khi nghe thấy giọng Hạ Dĩ Đồng như vậy liền mềm lòng.
"Thấy rồi, mới vừa xem xong."
"Gần đây em có đắc tội với ai không?"
"Em có thể đắc tội với ai cơ chứ?" Hạ Dĩ Đồng thật vất vả mới bình tĩnh lại không bao lâu, đè nén tia giận, cười lạnh nói: "Em phải đắc tội rất nhiều người, trong giới này, có bao nhiêu người mà không muốn em rớt xuống hố sâu cơ chứ, hận không thể nhân cơ hội này một cước giẫm em vào vũng bùn, vĩnh viễn không thể thoát ra được!"
Tất cả mọi người trong giới đều rất hỗn loạn, đồng nghiệp trong giới giải trí giống như là kỳ phùng địch thủ vậy, tranh giành, cướp đoạt tài nguyên với nhau, thậm chí còn đâm lén sau lưng, rất nhiều người đều phải vấp ngã, nếu như không cảnh giác, thậm chí chết lúc nào cũng không hay nữa kìa.
Tô Hàn nói: "Chú ý tâm tình một chút.
Biết em bởi vì chuyện này mà liên lụy đến Lục Ẩm Băng, rất khó đối đãi bình thường lại như trước kia, nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em, trong khoảng thời gian này, em nên an tâm ở lại đoàn phim, không nên nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào ở bên ngoài, cũng không nên đưa ra bất kỳ ý kiến gì, cho dù là ở trong phòng mình, em phải thật sự chắc chắn là không có ai theo dõi thì mới có thể phát tiết.
Nếu chuyện này thật sự không có nội tình gì, em có thể yên tâm giao cho đội ngũ thủy quân, bọn họ sẽ xử lý tốt cho em."
"Được."
"Lục Ẩm Băng bên kia..."
Hạ Dĩ Đồng có chút chấn động, gần như nín thở.
"Đừng nên liên lạc riêng tư với cô ấy nữa.
Đây là thời điểm nhạy cảm, đừng để bị bắt được."
"Nhưng hiện tại em với cô ấy ở cùng một chỗ."
"Cái gì--- em với cô ấy thật sự----" Tô Hàn hạ thấp giọng, cả kinh nói.
"Không phải, là đạo diễn Tần bảo ở cùng nhau để bồi đắp tình cảm cho việc quay phim, chuyện xảy ra mấy ngày trước rồi, em chưa kịp nói cho chị biết.
Còn nữa, chiều hôm qua Lục Ẩm Băng xin nghỉ phép về nhà rồi."
"Em là cố tình không nói cho chị biết, phải không?" Tô Hàn nhạy bén nói
"Hiện tại không phải chị đã biết rồi sao, không sai biệt lắm."
"Cái gì mà không sai biệt lắm, em lại còn cùng tôi cười haha nữa hả." Tô Hàn cảm thấy Hạ Dĩ Đồng ngày càng khó dẫn dắt, trước kia chắc hẳn mình đã nhầm vì tưởng cô ấy sẽ nghe lời.
Hạ Dĩ Đồng "Ừ" một tiếng, Tô Hàn cũng không nói thêm gì nữa, dặn dò một câu là không nên có chuyện gì giấu cô, chuyện ngày hôm nay coi như bỏ qua.
"Lúc trong phòng nên cẩn thận kéo rèm cửa lại, không để cho bất kỳ ai chụp được gì.
Ngoại trừ quay phim, thời gian khác không nên tiếp xúc với Lục ảnh hậu.
Chuyện này rõ ràng là nhắm vào em, em chỉ cần nhẫn nại trong thời điểm gần đây, nên bình tĩnh.
Chị đã liên lạc với người đại diện của Lục Ẩm Băng, Tiết Dao, phòng làm việc của bọn họ rất tốt, đội ngũ thủy quân của bọn họ cũng mạnh hơn chúng ta, em cùng cô ấy vướng vào tin đồn này, coi như cũng có may mắn đi, nói ra thủ đoạn thì rất tàn nhẫn, khiến cho hi vọng của người khác liền bị dập tắt, liền có cùng em thể phủi sạch tất cả.
" Tô Hàn thở dài nói, "Này nếu đổi người khác, không biết sự tình còn bị nói ra thế nào nữa."
"Được, chị Tô Hàn, em phải đi quay phim rồi."
"Được thôi, cẩn thận có người lén lút theo dõi em, không nên biểu hiện ra điều gì bất thường, đừng để người ta có cơ hội nắm được điểm yếu."
"Em sẽ chú ý, sẽ không gây phiền toái cho mọi người." Giọng nói của Hạ Dĩ Đồng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến cho người ta phải đau lòng.
Tô Hàn yên lặng, không nói gì cả, rồi cúp máy.
Cô còn rất nhiều việc phải làm, từ tối hôm qua đến nay, Tô Hàn một đêm đã không ngủ, mắt đều đỏ cả lên, cô uống một ngụm coffee trên bàn, tạm thời đóng sổ tay lại, đi rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi đi đến công ty.
Đội ngũ thủy quân đều có mặt trước 7g, Tô Hàn chỉ đơn giản đưa ra một chỉ thị, rồi vào văn phòng ngồi, gọi điện thoại.
Trong nháy mắt điện thoại được kết nối, khuôn mặt lạnh lùng của Tô Hàn trong nháy mắt phảng phất gió xuân, thổi một cái sông băng tuyết tan, thoáng chốc hoa thơm, chim hót lên, thanh âm ôn nhu có chút phát ra nịnh nọt: "Alo, chị Dao, em là tiểu Tô.
đuưa"Ai?" Mặc dù sinh ra giọng nói đã giống như trẻ con, nhưng giọng nói bên kia