Lai Ảnh: "Giờ thì sao? Trông như thế nào?"
Lục Ẩm Băng khóe miệng ngậm cười: "Thì thành nắm đấm tay thôi."
Lai Ảnh thật là muốn đá cô ấy.
Lục – sắt thép thẳng nữ - Uổng Băng liếc mắt nhìn cô: "Tớ nói nè, nếu cậu có gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải như vậy..."
Cộc cộc cộc------
"Lục lão sư, chị Lai Ảnh."
Lục Ẩm Băng chủ động đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa quay đầu lại bổ sung nửa câu sau, "Quanh co lòng vòng."
Lai Ảnh: "....."
Cô còn chưa nói đủ thẳng thừng sao?! Chả nhẽ cô phải đem Hạ Dĩ Đồng cởi sạch quần áo rồi đưa lên giường cho cô ấy, không đúng, đưa lên giường, có khả năng cô ấy sẽ mặc quần áo cho Hạ Dĩ Đồng, rồi hỏi một câu: "Em như nào lại không mặc quần áo?" Cô hẳn là nên đem Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng lột sạch rồi nhốt trong phòng chỉ có một chiếc giường, không cho quần áo, thuận tiện cho Lục Ẩm Băng một chút tình dược, sau đó tay đặt lên người Hạ Dĩ Đồng, phóng hỏa xung quanh cho tới khi cô ấy tự cháy mới thôi.
Lai Ảnh nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Hạ Dĩ Đồng ôm một cái gối mềm mại trước ngực đứng ở cửa, cô mặc một chiếc áo thun dài sắp tới đầu gối, ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn xuống, không biết có phải do ánh đèn ngoài hành lang hay không, cô luôn cảm thấy chân Hạ Dĩ Đồng trắng hơn một chút so với trước đây, trắng như muốn phát sáng vậy.
"Lục lão sư." Hạ Dĩ Đồng ngọt ngào chào hỏi.
Lục Ẩm Băng nhường vị trí, để cô tiến vào phòng, đem cửa mở ra.
Lai Ảnh nhìn thấy từ khi Hạ Dĩ Đồng bước vào cửa là tầm mắt của Lục Ẩm Băng không hề dời khỏi đùi cô ấy, từ trên giường nhảy xuống, hai tay bụm mặt khoa trương mà kêu một tiếng: "Ai da, báo cáo, có người lưu manh, chuyên môn nhìn chằm chằm đùi của tiểu cô nương người ta."
Lục Ẩm Băng không phản đối: "Tớ chính là xem cô ấy có mặc quần đùi phía dưới hay không thôi, mọi người đều là nữ, lưu manh cái gì?"
Hạ Dĩ Đồng thoáng nhìn qua rèm cửa đã được kéo, sau đó trực tiếp vén áo thun lên cho Lục Ẩm Băng xem quần đùi trắng phía dưới, "Có mặc".
Lục Ẩm Băng gật gật đầu, nói: "Không tồi."
Hạ Dĩ Đồng liền tươi cười rạng rỡ.
Có mùi gay mà, Lai Ảnh mắt không thèm nhìn hai người nữa.
Hạ Dĩ Đồng tới, cũng có nghĩa là phòng tắm ở phòng bên kia đang trống, Lục Ẩm Băng đi tắm, để lại Hạ Dĩ Đồng bồi Lai Ảnh nói chuyện.
Lục Ẩm Băng vừa đi, khóe miệng Lai Ảnh lập tức gợi lên một vòng cung, nhìn Hạ Dĩ Đồng mà cười bí hiểm, Hạ Dĩ Đồng nhìn cô liền nổi cả da gà, vừa lui về phía sau vừa cười nói: "Chị, chị, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nhìn em như vậy."
Lai Ảnh không nói lời nào, phát ra tiếng cười "há há há", ánh mắt nhìn thấu hết thảy.
Hạ Dĩ Đồng ngã lên giường, giơ hai tay hai chân lên đầu hàng: "Có việc gì thì ngài cứ nói, tiểu nhân biết gì nhất định sẽ nói hết không giấu nửa lời."
Lai Ảnh không cười nữa, xoa cằm, nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Đồng, híp mắt đi tới đi lui, đầu của Hạ Dĩ Đồng cũng nhìn theo tới lui tới lui, bất đắc dĩ nói: "Chị, em muốn ngất rồi nè, ngài có thể mau nói được không?"
"Có thể." Lai Ảnh bỗng nhiên lấy đà rồi nhảy lên nệm, nệm cao su phát ra âm thanh kẽo kẹt, cô ngồi xếp bằng đối diện Hạ Dĩ Đồng, nghiêm túc mà nói, "Trước tiên, chị cần phải cho em một bài kiểm tra."
"Bài kiểm tra cái gì."
Lai Ảnh duỗi thẳng lòng bàn tay, "Em xem, đây là cái gì?"
"Là tay a."
"Chị biết là tay, chị là hỏi em nó trông như thế nào?" biểu tình của Lai Ảnh rất trịnh trọng.
Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm lòng bàn tay cô một lúc lâu, vẻ mặt cũng trịnh trọng nói: "Ngón tay thon dài, rất đẹp."
Trong lòng Lai Ảnh cao hứng cùng phức tạp: "....."
Không hổ danh là hai vợ chồng, được rồi, tốt xấu gì ít ra Hạ Dĩ Đồng còn khen người ta được xíu.
"Em nhìn lại xem."
"Thực trắng nha."
"......"
Nhìn thấy vẻ mặt Lai Ảnh không còn chút luyến tiếc nào, Hạ Dĩ Đồng cắn môi dưới, nhỏ giọng thăm dò nói: "Quang Tuyến Specium?"
Lai Ảnh trợn tròn đôi mắt: "Cái gì cơ?"
Hạ Dĩ Đồng dưới ánh mắt tức giận của cô càng ngày càng yếu đi, cho đến khi giọng nhỏ như muỗi vo ve: "...Là tuyệt chiêu của Ultraman."
Trời, mẹ nó, còn hơn Lục Ẩm Băng nữa!
Lai Ảnh ngã ngửa trên giường, một tiếng thở dài sụp đổ, kéo gối che đầu mình lại, cô không muốn cùng hai người kia nói chuyện nữa, cô thậm chí còn hối hận khi tới thăm đoàn phim, khẳng định là giảm thọ mười năm rồi quá.
"Chị Lai Ảnh."
"Đừng để ý tới tôi, thật là tức chết tôi rồi." Âm thanh phẫn nộ của Lai Ảnh từ gối nói ra.
Hạ Dĩ Đồng không nói, nhanh nhẹn ấn ấn chân, vỗ vỗ cánh tay, xoa xoa eo của Lai Ảnh, một lúc sau, Lai Ảnh nhấc gối ra, đặt gối dưới cằm, tập trung hưởng thụ sự xoa bóp chu đáo của Hạ Dĩ Đồng.
"Em đã từng mát xa qua cho Lục Ẩm Băng sao?"
"Chưa từng."
Lai Ảnh là ở loại "bạn tốt của ta thích một người bạn tốt khác của ta, nhưng cuối cùng từ đầu tới cuối ta lại không biết?" liền tìm được cảm giác vui mừng, coi như là một loại đền bù đi, cô hưởng thụ sự đãi ngộ này mà Lục Ẩm Băng từ trước đến nay chưa từng có, tuy là sau này Lục Ẩm Băng khẳng định cũng sẽ có, nhưng là sau này thôi.
Ai ngờ Hạ Dĩ Đồng nói tiếp: "Em sợ tay nghề em không tốt, làm đau chị ấy, em mới học mát xa chưa được bao lâu."
Câu nói "Tay nghề không tồi" của Lai Ảnh nuốt trở vào, xíu chút nữa là bản thân bị nhồi máu cơ tim, ý nói cô là đang giúp cô ấy luyện tập?
Trời ơi! Thiệt là muốn bạo phát mà!
Là đang khi dễ cô tính tình rất tốt đúng không, Lai Ảnh chống hai tay xuống giường, làm bộ dứng dậy muốn cùng Hạ Dĩ Đồng lý luận, trên eo bỗng nhiên mềm nhũn, khó có thể miêu tả cảm giác thoải mái từ cột sống truyền tới, Hạ Dĩ Đồng: "Lực vậy được không?"
Lai Ảnh ngoan ngoãn một lần nữa nằm xuống, kệ, tạm thời vì họ Hạ kia xoa bóp eo một chút.
Lai Ảnh được mát xa cực kỳ thoải mái, nghiêng mặt gối đầu, mắt đều không mở ra được, rì rầm: "Lão lục á, ông nội cô ấy là trưởng quân khu, ba cô ấy nhập ngũ mười mấy năm, lên tới chức sư trưởng, về sau khi kết hôn rồi sinh con, không chịu được cảnh phải cùng vợ con tách biệt hai nơi, vì thế rời ngũ, hiện tại làm thương nghiệp, có gia nghiệp lớn.
Mẹ cô ấy cũng có sự nghiệp riêng, là phó cục trưởng của một đơn vị văn hóa nổi tiếng ở thủ đô, rất có quyền lực, phụ trách kiểm duyệt phim ảnh, Tần Hàn Lâm thấy bà ấy cũng phải cúi đầu ra vẻ đáng thương."
Hạ Dĩ Đồng sửng sốt, từ trong tâm trí lấy ra quyển sổ nhỏ, nhanh chóng ghi nhớ.
"Bất quá lão Lục không có công khai nói qua thân thế của mình, người trong nhà càng giấu chặt.
Cho nên ở trong