...!Cô ấy là cong?
Hạ Dĩ Đồng mặt đầy bọt từ phóng tắm vọt ra, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào mà bản thân lại kêu lên, khiến cho Hạ Dĩ Đồng đang ở trong phòng tắm bị dọa, Lục Ẩm Băng từ tư thế đứng thẳng lần nữa ngồi xuống, tự giữ bình tĩnh mà xua xua tay, mặt không biểu cảm mà nói dối: "Không có việc gì, vừa rồi hình như thấy chuột."
Hạ Dĩ Đồng: "A?"
Khách sạn, khách sạn như thế nào lại có quỷ chuột cơ chứ?
Lục Ẩm Băng cũng ý thức được lời nói dối ban nãy của mình thật không đúng, liền sửa lại: "Nói nhầm, là con gián."
Này mới có thể tin được nè.
Hạ Dĩ Đồng còn muốn hỏi câu gì đó, Lục Ẩm Băng nhìn về phía cô: "Mau rửa mặt sạch đi, mặt đầy bọt kia chờ tôi đánh cho tỉnh à?"
"Dạ."
Lục Ẩm Băng như cũ cúi đầu nhìn tay mình, có ngạc nhiên, cũng có hoài nghi và khó hiểu, thẳng, cong, thẳng, cong, không ngừng lặp lại, cô cảm giác 28 năm tam quan của mình đã chịu qua một trận đả kích!
Chẳng lẽ cô ấy là cong thật?
Thời gian quay trở về trước khi nụ hôn đó xảy ra.
Lúc Lai Ảnh đưa ra yêu cầu nhìn như hoang đường kia, Hạ Dĩ Đồng như muốn cự tuyệt, Lục Ẩm Băng không cảm thấy có gì cả, trò chơi thôi mà, cô thường thấy hình thức phạt như này, cô không phải là loại người thua nhưng không chấp nhận, huống hồ từ đáy lòng cô lại không hề chán ghét Hạ Dĩ Đồng.
Vì thế căn bản cô không có trải qua đấu tranh tâm lý gì, muốn hôn thì liền hôn.
Cô không phải là lần đầu tiên hôn Hạ Dĩ Đồng, thậm chí không phải lần thứ hai.
Lần đầu tiên là buổi tối sau buổi thử vai kia, lần thứ hai là mấy hôm trước khi quay cảnh hôn, tối nay là lần thứ ba.
Lần đầu tiên là cô diễn, lần thứ hai là cảnh quay Kinh Tú hôn Trần Khinh, chỉ có hôm nay, là chân chính Lục Ẩm Băng hôn Hạ Dĩ Đồng.
Vừa hôn lên, Lục Ẩm Băng còn nhớ rõ là cô đang bị thách, còn có trút giận hận thù cá nhân của mình, hôn lên, tư vị liền thay đổi.
Độ ấm của môi làm cho tâm tình cô rối loạn, hương vị như kẹo bông gòn mềm mại đang lan tỏa ở trong miệng, không, Hạ Dĩ Đồng so với kẹo bông gòn còn ngọt, mềm hơn, nếu có một cây kẹo mút tên là Hạ Dĩ Đồng, cô nhất định sẽ mua mỗi ngày.
Lục Ẩm Băng nghĩ: Hôn như này có vẻ không tệ.
Sau đó, Hạ Dĩ Đồng đáp lại cô, Lục Ẩm Băng hoàn toàn quên bén mất mình đang ở nơi nào, một người đang chiến đấu hăng hái khi gặp đối thủ xứng tầm liền kích động, hưng phấn.
Nếu không phải mơ hồ nghe được tiếng di động rất nhỏ của Lai Ảnh, cô còn không biết sẽ hôn tới khi nào, khẳng định sẽ không chỉ có một phút, Lai Ảnh kia cũng thật xấu, chẳng có tâm nhắc nhở gì cả.
Lục Ẩm Băng tâm tình phức tạp.
Nếu sớm biết rằng một nụ hôn sẽ đem bản thân từ ống thép đang thẳng băng thành cong vẹo tới không ngờ, cô khẳng định sẽ không xúc động như vậy.
"A!"
Lục Ẩm Băng nằm sấp trên giường, dùng chăn che mình lại từ đầu tới chân, giãy giụa mấy lần, phát ra một tiếng thở dài.
"Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng vén chăn lên, lộ ra gương mặt không còn gì luyến tiếc.
Hạ Dĩ Đồng rửa mặt xong, sảng khoái ngồi xổm trước giường, tóc mai và trán vẫn ướt đẫm, do góc độ quan sát, ánh mắt Lục Ẩm Băng chính là dán vào cổ áo kia của Hạ Dĩ Đồng...!Cái kia...
Cô ấy vì sao rửa mặt xong lại không mặc nội y! Lục lão sư tức giận mà nghĩ thầm, lại nhịn không được đem những gì vừa mới nhìn thấy đi so sánh với cặp đùi, cái nào trắng hơn nhỉ?
Hạ Dĩ Đồng phản xạ có điều kiện rụt lại phía sau, luôn cảm thấy ánh mắt Lục lão sư híp lại có chút hơi hèn mọn, là cô bị ảo giác sao? Không, nhất định là ảo giác, đức nghệ song hinh Lục lão sư như thế nào sao lại làm ra chuyện đi rình mò như vậy? Là do suy nghĩ của cô không đoan chính, mỗi ngày nghĩ được sủng ái, hiện tại đều xuất hiện ảo giác.
Bình tĩnh thần trí lại, lại nhìn Lục Ẩm Băng, quả nhiên Lục Ẩm Băng là với vẻ mặt bình thản.
Cô nào biết Lục Ẩm Băng thản nhiên mà suy nghĩ: Ừm....!Vẫn là ngực trắng hơn một chút.
Sau khi nhận định là ảo giác của mình, Hạ Dĩ Đồng vẫn tự nhiên duy trì tư thế ban đầu của mình, không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Lục lão sư, chị có muốn rửa mặt không?"
"Muốn." Lục lão sư từ trên giường bò dậy, cô chẳng những muốn rửa mặt mà còn muốn thanh tẩy đầu óc.
WeChat nhận được tin nhắn, Hạ Dĩ Đồng lấy điện thoại từ tủ ở đầu giường, mở khóa, là tin nhắn từ Lai Ảnh:
【Hai người ngủ rồi sao? [cười xấu xa] 】 vừa mới trở về không bao lâu, cô ấy liền gấp gáp không chờ nổi muốn hóng hớt chuyện.
Hạ Dĩ Đồng ---- 【Vẫn chưa, Lục lão sư đang trong phòng tắm.
】
Lai Ảnh --- 【Tắm rửa? Em nằm đợi chuyện còn lại à? Tiến triển nhanh chóng à nha.】
Hạ Dĩ Đồng đen mặt ---- 【Rửa mặt thôi, xong rồi liền ngủ】
Lai ảnh --- 【Sao trời ban đêm như thế, giữa khuya sương gió một người vì ai? 】
Hạ Dĩ Đồng ---- 【....!Chị Lai Ảnh, em không thích đùa giỡn như vậy, nếu bị Lục lão sư thấy, em không thể giải thích rõ.
】
Lai Ảnh --- 【Vậy thừa dịp nhân cơ hội này nói rõ [hahaha] 】
Hạ Dĩ Đồng --- 【Em trước mắt không nghĩ sẽ thổ lộ, xin hãy tôn trọng.
】
Khó thấy được Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc như vậy, trong ấn tượng của Lai Ảnh, tính tình Hạ Dĩ Đồng đều mềm mỏng không thể tưởng tượng được, thời điểm ở bên cạnh cô đặc biệt thoải mái, hoàn toàn không cảm giác được áp lực nào cả, cũng không cần lo lắng nên nói cái gì, hiếm khi thấy cô ấy một mặt lạnh lùng như vậy.
Lai Ảnh dừng lại vài giây, nhắn lại: 【Được, chị không nhắc đến chuyện này nữa.
】
Hạ Dĩ Đồng --- 【Cảm ơn chị.
】
Lai Ảnh nhắn lại ---【 Không khách khí [tâm] 】
Nếu Hạ Dĩ Đồng không muốn cô xen vào như vậy, thì cô sẽ đổi cách khác, đường này không đi được thì đi đường khác, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến Hạ Dĩ Đồng.
Lai Ảnh nằm ngửa ở trên giường, cân nhắc nên làm như thế nào để tạo cho Hạ Dĩ Đồng một bất ngờ.
Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ, đem lịch sử trò chuyện WeChat của Lai Ảnh xóa.
Tô Hàn bên kia gửi tin nhắn WeChat cho cô, còn kèm theo một