Tích cách Lục Ẩm Băng tương đối cố chấp, nói theo như đại chúng nhận xét là quá thẳng thắn, cô quyết tâm tìm hiểu xem mình có phải cong hay không, có phải thích Hạ Y Đồng hay không, nhất định phải hiểu rõ.
Nữ nhân trong gương trong chốc lát nhíu mày, chốc lát lại nhe răng, nếu để cho người khác nhìn thấy biểu tình dữ tợn của Lục đại ảnh hậu giờ phút này, sợ là muốn hoài nghi bị linh hồn nào đó xuyên qua.
"Lục lão sư, em xong rồi." Chưa thấy người đâu mà đã nghe tiếng nói đầu tiên.
Lục Ẩm Băng dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được, nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt mỉm cười: "Tới tôi."
Hạ Dĩ Đồng gãi gãi đầu nhìn về phía bóng lưng của cô, luôn cảm thấy hôm nay Lục Ẩm Băng có gì đó không bình thường.
Lục Ẩm Băng xõa tóc ra, ngửa đầu về phía vòi hoa sen, dòng nước ấm từ trán chảy xuống mặt, sau đó xối sạch cơ thể, nhắm mắt lại, cô tự hỏi, nếu Hạ Dĩ Đồng cũng ở trong này, sẽ như thế nào?
Dục vọng? Là tình dục sao? Cô ấy dường như không có vậy.
Gội đầu, ngẩn người, tắm rửa, lại ngẩn người, Lục Ẩm Băng lại ở trong phòng tắm lâu hơn thời gian tắm bình thường.
Làm khô tóc, rửa mặt xong, hai người, một người trên giường, một người ngồi ngay bàn, suy nghĩ về kịch bản cho ngày mai diễn, không ai nói chuyện.
Đây mới là phần lớn trạng thái của hai người khi ở trong phòng, Hạ Dĩ Đồng ngẫu nhiên gặp phải vài vấn đề, liền quay đầu lại hỏi một chút, Lục Ẩm Băng thuận miệng trả lời cho cô, nếu không trả lời được, hai người liền thảo luận, mặc kệ kết quả thế nào, đều có ích trong việc bồi dưỡng sự ăn ý giữa hai người.
Trần Khinh và Kinh Tú chính là như vậy, chỉ cần một ánh mắt với nhau là có thể hiểu ý.
Hạ Dĩ Đồng càng thích Lục Ẩm Băng lúc này, cô ấy đắm chìm trong kịch bản rất ít khi chú ý đến sự tình bên ngoài.
Hạ Dĩ Đồng thường dùng cơ hội này lén lút quan sát cô, nhìn dáng vẻ suy tư, chăm chú.
Còn có một nguyên nhân chính là, cô có thể mơ mộng, nơi này không phải khách sạn, mà là căn nhà nhỏ của hai người, buổi tối tắm rửa xong, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, lúc bốn mắt nhìn nhau, tình ý trong mắt hiện lên, không hề lảnh tránh.
Khoan đã, Lục Ẩm Băng như thế nào lại cùng cô bốn mắt nhìn nhau?
Hạ Dĩ Đồng bỗng nhiên hoàn hồn, cô nhìn trộm bị phát hiện! Ánh mắt cô bất động, phản ứng nhanh chóng ném ra một câu nói đã sớm chuẩn bị tốt: "Lục lão sư, chị lần trước cùng em nói về lựa chọn của Trần Khinh, em có lý giải mới, em cho rằng sở dĩ nàng ấy lựa chọn Phá Tuyết Lệnh là bởi vì lúc đầu nàng cũng không hiểu cảm tình là gì, chờ tới lúc nàng hiểu được thì đã không còn đường lui..
Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng nhìn cô ấy xuất thần.
"Lục lão sư?"
"Em nói cái gì?" Tròng mắt Lục Ẩm Băng khẽ động, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
"Em nói," Đáy mắt Hạ Dĩ Đồng hiện lên một tia nghi hoặc, nói, "Chị muốn uống nước sao? Vừa lúc em cũng muốn, giúp chị rót một ly."
"Được, cảm ơn."
Hạ Dĩ Đồng rót ly nước cho cô, đặt ở trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng phát ra tiếng va chạm, Lục Ẩm Băng cúi xuống, hoàn toàn bất giác, hồn dường như câu chạy.
Hạ Dĩ Đồng thử thăm dò vẫy tay trước mắt cô, Lục Ẩm Băng đột nhiên ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi: "Làm gì?"
Hạ Dĩ Đồng bị cô dọa nhảy dựng, vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Hạ Dĩ Đồng đi từng bước nhỏ ngồi trở lại trước bàn, luôn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào lưng cô, cô lấy gương nhỏ dùng để trang điểm ra, dùng tay che lại, lén nhìn về phía sau, thấy Lục Ẩm Băng đang nhìn về phía cô.
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Lục lão sư sẽ không phải là bị cái gì kích thích chứ? Mẹ ơi, con sợ quá à.
Tuy là cô hy vọng Lục Ẩm Băng lúc nào cũng nhìn mình, nhưng cô không thích cảm giác như kim chích sau lưng như vậy, cô vừa quay đầu lại, Lục Ẩm Băng cũng không nhìn nữa, dường như là không có việc gì, tốc độ nhanh như Thần Châu 10 vậy.
Nếu không phải có cái gương nhỏ kia, cô thật hoài nghi ảo giác của bản thân mình là ma làm.
Bầu không khí quỷ dị trong phòng vẫn tiếp tục cho đến khi ngủ, Hạ Dĩ Đồng đóng nắp bút, sắp xếp kịch bản đặt ở góc trên bên phải của bàn, góc cạnh đều bằng phẳng, lúc này mới mang dép lê đi đến bên giường.
Lục Ẩm Băng đem màn hình điện thoại di động úp ngược lại, nằm xuống.
"Lục lão sư, em tắt đèn nha?"
"Ừm, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Hạ Dĩ Đồng nơm nớp lo sợ mà nằm xuống, nghiêng người ngủ, Lục Ẩm Băng ngày thường cũng là nghiêng người ngủ, nhưng mỗi lần ngủ thiếp đi liền lăn vào trong ngực Hạ Dĩ Đồng, trước khi ngủ cô toàn quay lưng về phía Hạ Dĩ Đồng, hôm nay lại phá lệ nằm đối diện với cô ấy.
Hai người mặt đối mặt, màn hình điện thoại di động của Lục Ẩm Băng sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp trong bóng tối được chiếu sáng, trắng bệch.
Câu hỏi 1 trên thanh tìm kiếm: Làm thế nào để phụ nữ biết là mình cong?
Câu hỏi 2 trên thanh tìm kiếm: Cảm giác thích một người như thế nào?
Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt lại, còn cảm giác được Lục Ẩm Băng thỉnh thoảng di chuyển ánh mắt trên mặt của cô rồi đánh giá, khiến cô vô cùng hoài nghi trong điện thoại di động của đối phương có giấu hình ảnh xấu xí của cô hay không.
Lục Ẩm Băng tìm được một câu trả lời đơn giản tương đối đáng tin cậy, mở ghi chú ra, ghi lại, sau đó an tâm ngủ, chờ bằng chứng.
Nhắm mắt lại một phút, cô lại sờ điện thoại di động gửi cho Lai Ảnh một tin nhắn WeChat ——【 Phác thảo cho tớ một đề cương, liệt kê từng cái một, vấn đề là thích một người cảm giác thế nào? Hôm nay cậu nói quá giản lược, tớ nghe không hiểu.
】
Lai Ảnh sáng mai có chuyến bay lúc 7g sáng, hiện giờ đã sớm nghỉ ngơi, không nhắn lại.
Hạ Dĩ Đồng hô hấp bình tĩnh giả vờ ngủ, thật vất vả đợi đến khi Lục Ẩm Băng không nhìn cô, cô mới thả lỏng, cô đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên một sinh vật nào đó lăn vào trong ngực cô, đánh thức cô dậy.
Hạ Dĩ Đồng bừng tỉnh, đặt cánh tay lên eo Lục Ẩm Băng, trong lòng thở dài một hơi, thầm nghĩ buổi tối này cuối cùng cũng được giải thoát.
Ngày hôm sau, bầu trời