Sở Ngao Dư nói xong bắt đầu chuyển động xe lăn, Hoàng Phủ Tử Y thì có chút bất ngờ, có chút nghi ngờ mà hỏi: “Cơm còn chưa ăn xong mà, sao lại vội đi thế?”
Xe lăn của Sở Ngao Dư đang xoay đến một nửa, cũng không thể không trả lời câu hỏi của Tử Y, chỉ có thể trầm giọng, cố gắng nói với giọng điệu bình thường: “Anh ăn no rồi, không làm phiền em nữa.”
“Ăn no rồi thì đi? Sao nghe có chút hư đấy.” Hoàng Phủ Tử Y lại cắn miếng bánh kem, vẫn cảm thấy Sở Ngao Dư có chút kỳ lạ, nói đi thì đi vốn không phải là phong cách của anh ấy, chỉ là cách nói này nghe có chút mập mờ rồi, không biết là Sở Ngao Dư đang nghĩ theo hướng nào, khiến cả con người càng trở nên không bình thường.
Tiểu huynh đệ ngươi không thể ngừng lại chút sao? Anh chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm cùng với Tử Y mà thôi!
Trong khi Sở Ngao Dư đang do dự xem có nên rời khỏi không, hay là quay lại, đột nhiên Hoàng Phủ Tử Y tiến lên phía trước, từ phía sau vòng lấy xe lăn của Sở Ngao Dư, như đang ôm lấy Sở Ngao Dư vậy, ở bên tai của Sở Ngao Dư khẽ nói: “Anh đang đỏ mặt, đang nghĩ gì thế?”
Mặt của Sở Ngao Dư đúng là rất đỏ, cả cái cổ cũng đỏ hết nguyên một mảng, đặc biệt ở góc độ của Hoàng Phủ Tử Y mà nhìn, đôi tai đỏ ửng đó, thực sự là đỏ đến một cách rõ ràng.
Khi Sở Ngao Dư ý thức được khoảng cách của hai người, cả cơ thể đều cứng ngắc, không dám nhúc nhích tí nào, chỉ có thể lắp bắp mà nói: “Không, không có nghĩ gì, anh, anh đi đây.”
Muốn trốn, nhất định phải trốn thật xa, tuyệt đối không được để Tử Y phát hiện sự khác thường của mình, nhất là phản ứng không nên có đó, quả là thiếu tôn trọng đối với Tử Y, nếu như
Tử Y phát hiện ra, có lẽ ngay cả làm bạn bọn học cũng không thể, nhất định sẽ bị Tử Y chán ghét.
Nhưng Hoàng Phủ Tử Y lại giữ lấy chiếc xe lăn, không có ý định bỏ tay ra, tiếp tục trêu chọc mà nói: “Đi gì mà đi, chẳng lẽ anh không muốn ở lại với em sao?”
Không khí mập mờ đang vây quanh hai người, nhiệt độ toàn thân của Sở Ngao Dư cũng đang tăng lên nhanh chóng, cả Hoàng Phủ Tử Y cũng có cảm giác vui sướng quá mức, kích động đến muốn làm cái gì đó.
Hoàng Phủ Tử Y hạ người xuống, cách Sở Ngao Dư gần thêm một chút, trong lúc hít thở, gần như có thể cảm nhận được mùi vị thuộc về Sở Ngao Dư, ấm áp, làm người ta yên tâm, là mùi vị khiến người ta có cảm giác muốn nhào tới ôm một cái, cảm giác vô cùng đặc biệt, khiến Hoàng Phủ Tử Y nghĩ đến lần đầu tiên hôn Sở Ngao Dư, nhẹ nhàng, mềm mại, hình như không có cảm giác gì, nhưng lại khiến người ta khắc ghi trong tim, đồng thời hoài niệm vô cùng.
“Ê ……” Hoàng Phủ Tử Y kêu lên với giọng nói có chút khàn khàn.
Sở Ngao Dư có chút do dự mà quay đầu lại, chợt lướt qua mép môi của Hoàng Phủ Tử Y, sau đó cả con người liền cứng đờ lần nữa, ngơ ngác nhìn Hoàng Phủ Tử Y, trong con mắt tràn đầy sự kinh ngạc, trông có vẻ ngốc nghếch lại đáng yêu.
Còn ánh mắt của Hoàng Phủ Tử Y biến sâu hơn, trong lúc Sở Ngao Dư còn đang đờ người ra, cô chợt nghiêng người về phía trước, hôn lấy đôi môi khiến mình có chút kích động này!
Ấm áp, cẩn trọng, cảm giác vô cùng đặc biệt, có chút kích thích, có chút động lòng, hôn rồi lại muốn hôn, lưu luyến quên về, khắc cốt ghi tâm! Hóa ra đây mới chính là cảm giác khi hôn nhau.