Buổi sáng ngày hôm sau, Hoàng Phủ Tử Y đến quán cà phê đúng giờ, sau đó không hề bất ngờ gì mà phát hiện, Vân Phiêu Phiêu còn chưa đến, cô nở một nụ cười chế nhạo, trò cố ý tới trễ để làm giá này, thật là ấu trĩ.
“Một ly Cappuccino, cám ơn.” Hoàng Phủ Tử Y cũng không sốt ruột, gọi một ly cà phê, lấy quyển sách đã chuẩn bị sẵn, im lặng mở ra xem.
Quán cà phê mà Hoàng Phủ Tử Y hẹn gặp, không có nhiều khách lắm, cô cũng không hề giả dạng cải trang, chỉ là chọn một vị trí ở góc ngồi xuống, nhưng có âm thầm cũng không thể giấu đi sự nổi tiếng, đừng nói là nhân viên phục vụ nhìn thấy cô ở khoảng cách gần, cả những người khách ở xa chỉ nhìn cô một lần, có người liền nhận ra cô ngay, trong đó có hai bạn nhỏ khoảng 16, 17 tuổi, không thể kìm chế được, lấy một cuốn sổ nhỏ, khuôn mặt đầy phấn khởi đến tìm cô ký tên.
“Chào chị, xin cho hỏi chị có phải là Hoàng Phủ Tử Y không?” Tiểu fan hâm mộ này rất kích động, trong giọng nói cũng có chút run rồi, một biểu cảm muốn nhận nhưng không dám nhận cho lắm.
“Chào em. Chị là Hoàng Phủ Tử Y.” Hoàng Phủ Tử Y đành phải ngẩng đầu lên, không phủ nhận thân phận của mình, cô luôn bận phải đóng phim, rất ít khi tiếp xúc với fan ở khoảng cách gần như vậy.
“A, là Bệ Hạ thật sao? Chúng em là fan của chị đó, rất vui được gặp chị, chị có thể ký tên cho chúng em không?” Mắt của hai fan hâm mộ đột nhiên bừng sáng!
Hoàng Phủ Tử Y không từ chối, ký tên cho hai fan hâm mộ nhỏ tuổi, sau đó còn chụp chung một tấm hình, đồng thời còn phát hiện ở cách đó không xa có người qua đường chụp hình cô, cô nhìn ống kính cười cười, cũng không có ý ngăn cản, cái gọi là riêng tư với thời gian cá nhân, cô cũng không có để tâm cho
lắm, hoặc là nói mức độ làm phiền này, vốn dĩ cô không hề để tâm, dù sao đây cũng được xem là công việc kèm theo của nghề diễn viên.
Lúc ngày càng nhiều fan vây lấy Hoàng Phủ Tử Y với khuôn mặt mừng rỡ, Vân Phiêu Phiêu cuối cùng cũng đến, cô ta mặc một chiếc áo khoác da màu vàng nhạt, xách một chiếc túi hiệu rất có tiếng, trên chân mang một đôi giày cao gót cao mười mấy cm, vênh vang đắc ý đi vào, rõ ràng là tuổi tác của một thiếu nữ, toàn thân lại toát lên phong cách của một quý bà, khiến người ta cảm thấy có một cảm giác kỳ dị, vô cùng không hài hòa.
“Chị họ, chị đúng là trở thành một đại minh tinh rồi, đi đến đâu cũng có fan hâm mộ đấy.” Giọng nói mềm mại có mang chút chế nhạo, đây là giọng nói của Vân Phiêu Phiêu, thuộc âm điệu mềm nhũn, người yêu thích không hề ít, người phản cảm cũng không hề ít, người yêu thích thì cảm thấy mềm mại ngọt ngào, người không yêu thích thì cảm thấy làm bộ làm tịch.
Hoàng Phủ Tử Y đang ký tên cho fan, nghe được lời này, đầu cũng không có ngẩng lên, ở khóe môi lại lộ ra một nụ cười lạnh trào phúng, chỉ là liền biến mất đi rất là nhanh, không có để người nào trông thấy.
Các fan nghe được lời này, liền lần lượt ngẩng đầu nhìn lên, hình dáng của Vân Phiêu Phiêu không tệ, nhưng lại không thể so sánh với Hoàng Phủ Tử Y, vả lại còn mặc một bộ đồ quý bà, đúng là làm người ta có chút quáng mắt, các fan đưa mắt nhìn nhau, rất muốn giải thích dùm Bệ Hạ một câu: dì thân mến, tiếng chị họ đó của dì gọi lộn người rồi phải không, Bệ Hạ của nhà chúng tôi đâu có lớn hơn dì đâu!