Vân Phiêu Phiêu mới nói xong, xung quanh đột nhiên im lặng đi, mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy nghi vấn, không có ai tin vào lời giải thích của cô ta.
“Không phải di vật? Vậy là cái gì? Bây giờ em có thể nói cho mọi người biết, cái em muốn đốt đi là cái gì không?” Lát sau, Hoàng Phủ Tử Y vô cùng bình tĩnh, vô cùng thản nhiên mà hỏi.
Thứ mà Vân Phiêu Phiêu muốn đốt, tất nhiên là di vật của bố mẹ Hoàng Phủ Tử Y, lúc Vân Phiêu Phiêu còn rất nhỏ, bố mẹ của cô ta đã từng dùng di vật này để uy hiếp Hoàng Phủ Tử Y, để Hoàng Phủ Tử Y bỏ quyền tranh giành di sản, đồng thời tự nguyện ở lại cô nhi viện, sau này Vân Phiêu Phiêu khôn lớn, đại khái vào lúc mười mấy tuổi, nhà của Vân Phiêu Phiêu với danh nghĩa quyên tặng đến cô nhi viện, cũng dùng những di vật này uy hiếp Hoàng Phủ Tử Y, chỉ là lúc đó Vân Phiêu Phiêu còn quá nhỏ, nói là uy hiếp, chẳng qua chỉ là những lời bắt nạt, mà Hoàng Phủ Tử Y vốn không thèm để ý đến cô ta, luôn duy trì dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, khiến cho Vân Phiêu Phiêu tưởng là Hoàng Phủ Tử Y sợ cô ta, nên mới có lần uy hiếp này.
Lần này Vân Phiêu Phiêu đến tìm Hoàng Phủ Tử Y, là muốn Hoàng Phủ Tử Y dắt mình vào giới giải trí, tuy trong lời nói của cô ta khá là xem thường nghề minh tinh này, nhưng cô gái tham hư vinh và lòng dạ hẹp hòi này, sao có thể không màng danh lợi, cho nên cô ta chỉ là ghen tị Hoàng Phủ Tử Y, đây có lẽ là ám ảnh lúc nhỏ của cô ta, phàm là những đồ thuộc về Hoàng Phủ Tử Y, cô ta đều muốn giành về, để những món đồ này toàn bộ đều thuộc về cô ta, cô ta thậm chí còn nghĩ đến việc cướp lấy Sở Ngao Dư, nhưng lại chê đối phương là người tàn phế, luôn có sự lưỡng lự, tạm thời không có thể hiện ra mà thôi!
Thật ra nếu không phải do Hoàng Phủ Tử Y trở nên nổi tiếng, để Vân Phiêu Phiêu vô tình biết được, cô ta đã quên mất đối tượng mình căm ghét lúc nhỏ này, dù sao trong nhận thức của cô ta, Hoàng Phủ Tử Y lưu lạc tới cô nhi viện, vốn không
xứng trở thành đối tượng cho cô ta để tâm, không thì cả việc Hoàng Phủ Tử Y học ở trường đại học Hoa Hạ, cô ta cũng sẽ không biết, nhưng cuộc đời vẫn cứ không như ý muốn của cô ta, khiến cô lại một lần nữa cảm thấy tự ti, thậm chí ghen tị tới phát cuồng.
“Chị chắc chắn là muốn em nói ra bây giờ? Nếu như để mọi người biết được, chị sẽ tiêu ngay, em nghĩ đến tình thân không muốn hủy hoại chị, chị tốt nhất là đừng nên vu oan cho em, nếu không em sẽ không khách sáo đâu!” Chắc là Vân Phiêu Phiêu cái khó ló cái khôn, lời giải biện cũng khá là có dáng có vẻ, như là đang lo nghĩ cho Hoàng Phủ Tử Y thật vậy.
Khi nghe được những lời này, Hoàng Phủ Tử Y liền cười, cô thong thả tựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn Vân Phiêu Phiêu, nhất thời tà khí tung hoành, khiến không ít fan hâm mộ choáng váng.
“Bệ Hạ của chúng ta dù đang cãi nhau với người khác, cũng tà khí mê hoặc đến vậy, giống Đại Ma Vương quá đi!”
“Nụ cười này của Bệ Hạ, khiến thần lập tức say ngay, muốn liếm màn hình quá đi.”
“Ma Vương Bệ Hạ đại chiến bạch liên biểu tiểu pháo bụi, tiểu pháo bụi nhất định phải kiên trì đó!” Fan hâm mộ của Hoàng Phủ Tử Y có lúc rất giống anti fan.
Cuối cùng lúc này Hoàng Phủ Tử Y cũng chịu mở miệng nói: “Nếu như em có thể hủy đi chị, vậy thì hủy đi, bây giờ weibo của chị có hơn mấy chục triệu fan hâm mộ, chị cũng muốn xem, rốt cuộc có bao nhiêu người sẽ tin vào lời nói suông của em!”
Ngữ khí của Hoàng Phủ Tử Y khá là cuồng ngạo, như là tin tưởng vào fan, cũng như là không quan tâm đến fan, nhưng không biết vì sao, rất nhiều fan nghe thấy, đều cảm thấy xúc động vô cùng, cảm thấy thời khắc nghiệm chứng mức độ trung thành của mình, cuối cùng đã đến!
“Bệ Hạ vạn tuế, thần là fan não tàn của người, người như thế nào thần cũng yêu, tuyệt đối không bỏ người!”
“Lòng trung thành của thần đối với Bệ Hạ mặt trăng mặt trời có thể làm chứng, tuyệt đối có thể qua được khảo nghiệm của Bệ Hạ!”