“Chủ nhân cần đi ra ngoài có hẹn sao?” Vừa đúng lúc Hoàng Phủ Tử Y vừa gác máy, Tiểu Ngao Ô liền nhảy chân sáo chạy qua,lắc lắc đuôi và hỏi.
“Nhóc có ý kiến sao?” Hoàng Phủ Tử Y nhìn Tiểu Ngao Ô, vậy nhỏ này không có cơ thể thực, nên dáng nhảy nhót trông như đang trôi bồng bềnh, khiến cô ấy có cảm giác như trong nhà dường như có nhiều thêm một món đồ kỳ quái, có chút giống như hiện trường của phim kinh dị, nhưng lại là phim hài kinh dị.
“Đương nhiên là không có ý kiến rồi, chủ nhân cần phải tìm nam chủ nhân, người ta rất vui mừng.” Tiểu Ngao Ô lắc lắc chiếc đuôi vui mừng.
Hoàng Phủ Tử Y tặc lưỡi, cái đồ nhóc này quả thật là đen tối, không đáng yêu chút nào, cô ấy chỉ là đi ăn bửa cơm, sao lại biến thành đi kiếm nam chủ nhân được chứ!
“Hiện tại thì độ hot của ta đang đạt bao nhiêu?” Không muốn lôi thôi trong vấn đề kia, Hoàng Bổ Tử Y đi hỏi thẳng vấn đề mình đang cảm thấy có hứng thú.
“3220 cú click, chủ nhân phải cố gắng hơn nửa nhé!” Tiểu Ngao Ô báo ra một con số trong tích tắc, hôm nay với hôm qua cộng lại là mới hơn ba ngàn click, độ hot thực tế của chủ nhân ít đến đáng thương ấy, cũng chẳng biết đạt được hơn một tỷ người ấy, chủ nhân có thể trong năm trả xong, wo wo!
“Có thể mà.” nợ nần ngập đầu thì sao cô ấy không cố gắng được chứ.
Bốn giờ năm mươi chiều, thời gian cách cuộc hẹn có mười phút, Hoàng Phủ Tử Y mặc chiếc áo thun màu trắng, một chiếc quần Jean xanh nhạt, trang điểm qua
loa, với bộ tóc ngắn quyền lực, thiếu chút khí chất lạnh lùng, trông như một cô gái bướm bỉnh, lại trông giống một thanh niên đẹp trai phong độ, từ tốn xuất hiện trước cửa một quán ăn nhỏ, và ngay lúc đó thì Sở Ngao Dư đã đến đợi cô ấy ngay trước của được gần hai mươi phút.
Với cách chưng diện của hai nhà tạo mẫu này thì, Sở Ngao Dư khoát lên người bộ đồ vest màu đen vừa vặn, thủ công tinh tế, giống như sắp đi yến tiệc vậy, cả người mà nói,sang trọng lại thanh lịch, lạnh lùng lại điềm đạm.
Sau khi Hoàng Phủ Tử Y gặp chàng trai này, chớp chớp mắt, bất giác lại muốn ngắm nhìn thêm một lần, với trang phục của cô ấy và cậu ta đi chung, có cảm giác sao giống như đang giao hàng ấy.
Và lúc ấy thì Sở Ngao Dư lại chẳng quan tâm nhiều đến vậy, anh nhìn Hoàng Phủ Tử Y, lòng bàn tay chảy mồ hôi, căng thẳng đến khiến anh ta thở gấp.
“Xin chào, tôi là Hoàng Phủ Tử Y, lần đầu gặp mặt, mong được nhiều chiếu cố.” Lúc Hoàng Phủ Tử Y đang nói hai chữ “lần đầu”, cố tình nhấn mạnh từ đó, đồng thời lúc nói chuyện cũng
đưa đôi tay ngọc ngà ra trước mặt Sở Ngao Dư như muốn bắt tay.
Sở Ngao Dư đứng trên đôi giày có bánh xe, ngẩng đầu nhìn vào Hoàng Phủ Tử Y, bất chợt chủ động đưa đôi tay qua và nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô và nói lấp dấp: “ Chào, chào em, anh là Sở Ngao Dư, rất, rất vui được gặp em.”