“Đừng nóng giận, không đáng.” Hoàng Phủ Tử Y trấn an, hiển nhiên là vô cùng có tác dụng. Ít nhất thì trong nháy mắt tức giận trong lòng anh đã biến mất.
“Vậy... vậy em cũng đừng giận dữ.” Sở Ngao Dư suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra được những lời này. Anh cảm thấy Tử Y chính là hiền lành quá mức, nếu là anh.... trong ánh mắt Sở Ngao Dư bỗng hiện lên một tia hung hăng lạnh lẽo. Hôm nay anh chỉ đeo một cái mặt nạ che nửa mặt, dường như che đi một phần càng làm anh trở nên tuấn mỹ thần bí. Hoàng Phủ Tử Y thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ngắm nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mặt nạ vô cùng chướng mắt; vẻ đẹp hơn người như thế, thật sự không nên có bất cứ thứ gì che lại.
Bàn tay trắng nõn giơ lên, vào lúc Sở Ngao Dư không kịp phản ứng, Hoàng Phủ Tử Y liền tháo mặt nạ của anh ra. Dưới mí mắt của anh có một vết thương cũ thâm tím khiến con ngươi chịu một ít ảnh hưởng nhưng nếu nói không thể nhận ra người thì lại không đến nỗi nào. Hơn nữa nhìn kỹ sẽ có hương vị rắn rỏi của đàn ông, làm anh càng thêm đẹp trai.
“Nếu chỉ ảnh hưởng nho nhỏ, cần gì phải mang cái mặt nạ này làm gì? Không sợ phiền toái nha?” Hoàng Phủ Tử Y đạm mạc nói, tựa hồ cho rằng Sở Ngao Dư đang làm quá.
Lúc này toàn thân anh lại một lần nữa cứng đờ, thậm chí còn không dám nhìn về phía cô. Sợ rằng mình sẽ nhận ra sự chán ghét và phản cảm trong ánh mắt của đối phương.
Mà lúc này, Hoảng Phủ Tử Y nói một câu, khiến cho Sở Ngao Dư ngẩng phắt đầu lên, vô cùng ngạc nhiên vui mừng hỏi: “Thật vậy sao? Ảnh hưởng không lớn? Không khó coi thật sao?”
Hoàng Phủ Tử Y không trả lời, dùng ngón tay chạm chẹ vào vết sẹo, vuốt ve vài cái, lúc này thật nghiêm túc nói: “Không khó coi mà, anh đã rất đẹp rồi.”
Sở Ngao Dư đỏ mặt, đẹp cái gì chứ, thật là làm người ta không thể tự nhiên nói chuyện nữa.
“Em, em không chán ghét là được rồi.” Sở Ngao Dư lại tiếp tục nghẹn họng, rất lâu rất lâu mới nói được một câu. Rất có dáng vẻ của cô vợ nhỏ chịu ấm ức, ngay tức khắc liền chọc cười Hoàng Phủ Tử Y.
Người này, người này sao mà đáng yêu như vậy ché! Hoàng Phủ Tử Y một bên sờ sờ đầu của anh, một bên nhịn cười khen ngoan.
“Tôi không hề ghét, về sau đừng đeo mặt nạ nữa nhé.”
“Được.” Đến tận mãi sau này, Sở Ngao Dư cũng không còn mang theo mặt nạ
nữa. Người anh đặt trong lòng đã không thèm để ý đến thì anh còn cần quan tâm làm gì.
Bởi vì là ăn khuya, nên hai người cũng không kén chọn nhà hàng gì đó. Chỉ tùy tiện tìm một tiệm cơm nhỏ khá vắng vẻ, lại tùy tiện gọi đồ ăn, cùng nhau vui vẻ ăn. Sau đó Sở Ngao Dư mới đưa Hoàng Phủ Tử Y về nhà.
“Ngày mai em còn phải đi đóng phim, đừng để bị mệt, tự chăm sóc thật tốt bản thân.”
Lúc tạm biệt, Sở Ngao Dư hơi có chút lo lắng nói.
“Ừ.” Hoàng Phủ Tử Y gật nhẹ đầu, sau đó lẩm bẩm nói: “Nếu anh không yên tâm, lúc nào đến thăm tôi cũng được.”
Sở Ngao Dư lập tức hiện lên vẻ mặt thoáng vui vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại lo lắng hơn: “Tôi đến, nhỡ lại làm em dính vào phiền phức?” Tuy rằng anh luôn cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, nhưng nếu xuất hiện quá thường xuyên vẫn sẽ khiến người khác chú ý. Bản thân anh hẳn là không sợ phiền nhưng lại ngại tổn hại đến tiếng tăm Tử Y.
“Tôi không quan tâm dư luận, anh để ý sao?” Hoàng Phủ Tử Y hỏi ngược lại, giọng điệu rất tự tin.
“....Tốt, ngày mai nhất định đến thăm em!” Được rồi, chỉ cần Tử Y mặc kệ, anh cũng lười để tâm.
Mấy ngày nay trước khi đi ngủ, Hoàng Phủ Tử Y đều có thói quen lướt Weibo. Lúc này lượng fan theo dõi của cô đã vượt mốc 1 triệu. Tốc độ tăng vô cùng nhanh chóng, chỉ là phía dưới phần bình luận khiến trong lòng có chút phiền chán; không biết từ đâu xuất hiện thủy quân và antifan náo loạn trên Weibo của cô. Có điều fan của cô cũng không phải hiền lành ăn chay, phát hiện có anti liền kéo sang đánh cho bầm dập, xem như là thực lực hai bên ngang nhau.
Đối với kết quả bây giờ, Hoàng Phủ Tử Y hoàn toàn có thể chấp nhận được, có tranh luận mới có truyền thông, cô không sợ bị bôi nhọ.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lướt Weibo, Hoàng Phủ Tử Y lại nhìn hệ thống của mình, mục “giá trị nổi tiếng” đã chạm tới 1 triệu 600 nghìn. Hơn nữa, mỗi giây đều tiếp tục tăng lên vài giá trị làm Hoàng Phủ Tử Y rất hài lòng, thoải mái ngáp một cái rồi thỏa mãn đi ngủ.