Chiều hôm sau, Bạch Gia Thi cùng Vân Hi và luật sư do Bạch Vu Quân sắp xếp cùng đi đến công ty.
Lúc mọi người nhìn thấy Bạch Gia Thi xuất hiện thì biểu cảm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đứng ở phía xa thảo luận.
"Bạch Gia Thi tới công ty làm gì vậy?"
"Đúng đó, Nghiêm Quân đã bị bắt đi rồi, còn tới đây làm gì?"
"A! Tôi nhớ ra rồi."
"Nhớ gì cơ?"
"Cái người đi cùng cô ta không phải là luật sư Tần ư?"
"Cái gì? Là ai cơ."
"Luật sư Tần hay được mọi người gọi là Tần chỉnh chu.
Anh ta chính là luật sư hàng đầu của thành phố S, sở dĩ gọi anh ta là Tần chỉnh chu là bởi vì trong cuộc sống và công việc mọi thứ với anh ta đều phải thật chỉnh chu và hoàn hảo.
Nhưng mà những cái đó không quan trọng, quan trọng là mời anh ta làm luật sư rất khó, không phải cứ có tiền là mời được.
Nhớ không nhầm thì anh ta là luật sư cấp cao của giải trí Thần Tinh, nhưng mà tôi nghe nói tổng giám đốc của giải trí Thần Tinh còn phải kiêng nể anh ta vài phần.
Người ngoại lệ duy nhất có thể bất cứ lúc nào gọi anh ta đều được là ảnh đế Tống Lập Thành, nói cách khác chỉ có thể là do Bạch Gia Thi có quan hệ rất thân thiết với ảnh đế Tống Lập Thành thì mới có được cái đặc cách đó."
"Sao có thể, Bạch Gia Thi làm sao cùng ảnh đế có quan hệ."
____________________
Bên trong văn phòng giám đốc, Bạch Gia Thi vừa vào liền nghe thấy cuộc đối thoại giữa giám đốc và một người đàn ông đã có tuổi.
"Trần tổng, cái dự án này ngài xem..." Giám đốc đẩy dự án được soạn thảo kĩ lưỡng sang cho Trần tổng.
Ông ta vuốt cằm đăm chiêu, một giây sau mới đáp:
"Dự án này tôi rất muốn tham gia, chỉ là đầu tư thì có hơi..."
Giám đốc là một lão cáo già sống trong giới này đã lâu, vừa nghe đã hiểu được dụng ý trong câu nói của Trần tổng bèn cười nịnh nọt:
"Ngài cứ yên tâm, bên tôi sẽ không để ngài chịu thiệt đâu! Dạo này công ty tôi cũng vừa đón thêm được vài diễn viên xinh đẹp, ngài xem..."
Trần tổng lắc đầu: "không không, tôi thấy có một số diễn viên cũng rất đáng kì vọng, ví dụ như Bạch Gia Thi chằng hạn?"
Giám đốc cười sâu xa gật đầu: "Chỉ cần vụ hợp tác này thành công thì tôi sẽ không làm ngài thất vọng!"
Trần tổng cười đê tiện: "Thế thì làm phiền giám đốc Kỷ rồi!"
Vân Hi ở bên cạnh nghe cả cuộc đối thoại thì da gà nổi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, xắn tay áo lên muốn lập tức đi vào đánh chết hai tên đàn ông ghê tởm.
Bạch Gia Thi ngăn cô ấy lại, bước vào cười hỏi:
"Hình như mọi người đang nói đến tôi?"
Giám đốc Kỷ hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"À Gia Thi tới đó hả? Mau vào đây đi!"
Hắn ta vẫy tay cô vào, lại nhìn sang Vân Hi và người đàn ông đi phía sau.
Nhưng cũng không quan tâm nhiều.
Trần tổng nhìn Bạch Gia Thi, quả đúng như lời Tô Nguyệt nói, rất đẹp, đẹp tới mức làm con người ta không thể rời mắt.
Bạch Gia Thi vừa tiến lại gần liền bị Trần tổng kéo tay ngồi xuống bên cạnh, ông ta cười biến thái, vừa định đặt tay lên đùi thì bị Bạch Gia Thi bẻ ngược cánh tay lại, cô đứng lên tát hai cái thật mạnh vào mặt ông ta, hai bên má trở nên xưng vù.
Ông ta kêu lên đau đớn, đỡ một tay ôm má, một tay chỉ thẳng vào Bạch Gia Thi gầm lên:
"Con tiện nhân chết tiệt, đã ngủ với biết bao nhiêu thằng đàn ông rồi còn giả vờ băng thanh ngọc khiết, cái mùi hồ ly trên người mày cách xa ba ngàn dặm vẫn ngửi thấy được! Con hát rẻ tiền như mày được tao chọn trúng đã là phúc phần rồi!"
Bạch Gia Thi cười nhạt, cô lùi về phía sau, đưa một tay ra phòng thủ trước ngực, một tay đưa thẳng ra phía trước, chân trái làm điểm trụ, chân còn lại nhấc lên rồi đá mạnh một cái...
Sau đó, người trong phòng vẫn chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng "rầm" lớn vang lên, cơ thể béo ú của Trần tổng bị va đập mạnh vào giá sách, còn