Tống Lập Thành đưa cô lên bờ, đặt xuống mặt đất.
Vân Hi lúc này đã khóc đến mức nước mắt tèm nhem: "Thi Thi, cậu tỉnh lại đi! "
Tống Lập Thành vội vàng lấy tay ấn tim ngoài lồng ngực cho cô, song lại bóp mũi hô hấp nhân tạo, động tác này cứ lặp đi lặp lại!
Hơn hai phút sau, cuối cùng Bạch Gia Thi cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô liên tục ho khan nước ra ngoài, ánh mắt lờ đờ!
Miệng nhỏ há miệng to hô hấp, anh lấy tay đặt ở sau lưng cô vỗ nhè nhẹ, trái tim anh đến giờ vẫn bị doạ sợ thấp thỏm, bàn tay vỗ lưng cô run lẩy bẩy!
Cô nằm nghiêng trên đùi anh nghỉ ngơi, thân thể khó chịu rốt cuộc cũng đỡ hơn một chút.
Tiếng còi xe cứu thương vang lên.
Người trong đoàn làm phim vội vã nhường đường cho nhân viên y tế, cô được đặt lên cáng rồi nhanh chóng chuyển lên xe cấp cứu.
Vân Hi từ mặt đất đứng lên cùng với Tống Lập Thành nhanh chóng lên theo.
Mọi người trong phim trường bị doạ cho sợ hãi, lúc nãy Phó Từ diễn bị NG, đạo diễn yêu cầu diễn lại từ đầu, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh dưới nước, cũng may là Tống Lập Thành phản ứng kịp nhanh chóng nhảy xuống cứu cô lên, nếu không thì không dám nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao!
Đợi đến khi xe cứu thương đi xa, mọi người mới để ý tới hung thủ đã cố gắng sát hại Bạch Gia Thi.
Người nọ không có ý định trốn khỏi, trên người mặc bộ đồ lặn màu đen có bình dưỡng khí, đến khi Phó Từ kéo mũ lặn ra thì bị khiếp sợ!
Là Hạ Tử Yên.
!
Trên xe cấp cứu,
Bạch Gia Thi nằm trên cán nhìn Vân Hi đã khóc sưng mắt và khuôn mặt xanh mét của Tống Lập Thành thì khẽ cười: "Mình không sao mà.
"
Vân Hi nức nở không nói được gì, Tống Lập Thành yên lặng nắm chặt tay cô không buông, như thể sợ cô biến mất, chỉ hận không thể đem cả người cô khảm lên người anh.
Đến bệnh viện Tư Thành, hai người làm thủ tục xong xuôi, nữ y ta đã ngoài bốn mươi mới hiền từ nói: "Hai cháu yên tâm đi, vừa nãy sơ