Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống bên cạnh Bạch Gia Thi.
"Chị thật sự rất xinh đẹp." Cô ấy mỉm cười nói.
Bạch Gia Thi nghe vậy thì rất ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, nghe thế nào cũng không thấy đó là ý mỉa mai.
Nguyễn Nhuyễn thấy cô như vậy thì bật cười: "Chị thật đáng yêu, chả trách người ấy lại thích chị."
Bạch Gia Thi đoán người ấy trong miệng Nguyễn Nhuyễn có lẽ là Tống Lập Thành, cô ấy ra đây để đánh phủ đầu cô?
Nguyễn Nhuyễn nhìn khuôn mặt hiện lên vẻ phức tạp của cô thì biết đã bị hiểu lầm, nghiêm túc nói với cô: "Em và anh Thành là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ba mẹ hai bên cũng rất thân thiết..."
Cô ấy cố ý nói chậm lại nhìn phản ứng của Bạch Gia Thi.
Cô gái nhỏ nghĩ thầm, thanh mai trúc mã thì sao chứ, không phải bây giờ anh với cô mới là người yêu sao? Vì vậy liền kiên định nói: "Đã là quá khứ rồi."
Nguyễn Nhuyễn thấy cô nghiêm túc như vậy, liền không nói đùa nữa: "Đúng vậy, tất cả đều là quá khứ.
Trước kia em và anh ấy không thích nhau, sau này lại càng không.
Vậy nên chị dâu nhỏ à, chị có thể yên tâm rồi chứ?"
Cô bị câu trả lời đột ngột của Nguyễn Nhuyễn doạ sợ, ngây ngốc một lúc, Nguyễn Nhuyễn cũng không thúc giục cô, đợi cô tiêu hoá hết thảy.
"Người ấy trong miệng em là?"
"Mạn Hi."
Bạch Gia Thi sửng sốt, không nghĩ tới vậy mà lại là Mạn Hi.
"Chị bất ngờ lắm đúng không? Em là người song tính, thích cả nam lẫn nữ."
Bạch Gia Thi vẫn còn đang lắng nghe cô ấy.
"Em từ trước đến giờ đều trải qua một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, nhiều khi em cảm thấy đây thật sự là một cuộc sống quá mức tẻ nhạt, không hề có một chút ý nghĩa nào.
Thẳng cho đến một ngày em bị một đám nữ sinh chặn đường, lí do là bởi vì người con trai mà cô gái đứng đầu kia thích lại thích em.
Lúc đó chỉ cảm thấy xui xẻo, càng không nghĩ tới ở trước trường học bọn họ cũng dám ra tay đánh người."
Bạch Gia Thi hiếu kì chờ đợi cô nói tiếp.
"Sau đó em được một người cứu giúp, người đó chính là Mạn Hi.
Chị ấy giống như một tia sáng chiếu xuống cuộc đời nhạt nhẽo của em, khiến cho em biết hoá ra cuộc sống này lại muôn màu như vậy.
Sau này em tình cờ ở trên mạng biết được chị ấy là minh tinh, em liền cố gắng ngày càng trở nên tốt hơn, thi vào đại học điện ảnh.
Theo đuổi chị ấy cũng ba năm rồi, nhưng đều không nhận lại được kết quả gì."
Cô ấy nhìn thoáng qua cô, chua xót nói: "Sau này em vận dụng được tài nguyên đóng thế cho vị trí của Tô Nguyệt, lại phát hiện hình như chị ấy thích người khác rồi."
Bạch Gia Thi chỉ tay vào mình, ngơ ngác nói: "Không lẽ là chị?"
Nguyễn Nhuyễn gật đầu: "Đúng vậy."
...
Về đến nhà, Bạch Gia Thi vẫn chưa thể nào tiêu hoá hết được mọi chuyện ngày hôm nay.
Khoan đã, không nên là thế này! Rõ ràng người Nguyễn Nhuyễn thích nên là Tống Lập Thành mới đúng.
Không lẽ chỉ bởi vì cô xuất hiện mà cốt truyện lệch quỹ đạo đến mức này?
Tống ảnh đế cảm thấy rất kì lạ, hôm nay tâm trạng cô thay đổi thật thất thường.
Anh ở bên cạnh gọi cô rất lâu nhưng cô đều không phản ứng lại, anh thử hôn lên cánh môi mềm mại của cô, cô gái nhỏ vẫn không có phản ứng.
Tống ảnh đế rốt cuộc nóng nảy, cúi xuống mổ lên cổ cô một trái dâu tây rất đỏ.
Lúc này cô gái nhỏ mới có phản ứng: "Anh làm gì vậy ạ?"
Xác định là người bên cạnh đã chịu nói chuyện, Tống ảnh đế dịu dàng hỏi: "Em có chuyện gì muốn nói với anh không?"
Ánh mắt Bạch Gia Thi lập loè, cô biết giữa hai người yêu nhau không nên có bí mật, nếu không hai người vĩnh viễn sẽ luôn có nút thắt...
Cách tốt nhất là nói ra mọi chuyện, thế nhưng chuyện cô xuyên sách thật sự quá hoang đường, đến cả cô trải nghiệm mà còn cảm thấy mông lung...
Bạch Gia Thi thở ra một hơi: "Chuyện em sắp nói ra có thể sẽ hơi phi lí một chút."
Tống ảnh đế ở một bên vuốt ve tóc cô, im lặng lắng nghe cô nói tiếp.
"Em không phải là người của thế giới này.
Em cũng không biết tại sao đột nhiên lại tới đây, có lẽ là ông trời muốn tác hợp cho hai chúng ta chăng?"
Cô gái nhỏ đùa giỡn một câu, rồi nghiêm túc nói tiếp: "Thật ra anh sẽ cảm thấy rất vô lí, nhưng nó thật sự là thật đấy.
Đây là thế giới của một cuốn sách, em tình cờ đọc và xuyên vào đây.
Nguyễn Nhuyễn là người anh sẽ kết hôn trong sách.
Còn nhân vật của em vốn dĩ sẽ kết thúc rất nhanh."
Bạch Gia Thi nói xong bất an ngồi dậy khỏi người Tống ảnh đế, nhìn thấy anh im lặng không nói lời nào, cô bắt đầu lo sợ.
Cũng đúng, mấy ai có thể chấp nhận được thế giới mà mình đang sống lại không phải là thật?
Cô nhỏ giọng thăm dò: "Anh có phải thấy em rất không bình thường không?"
Tống ảnh đế tiêu hoá hết lời cô nói, kéo cô xuống ngồi đối diện mình.
Anh nhìn vào mắt