Hôm nay trời nắng đẹp nên cô muốn ra ngoài vườn chọn những bông hoa thật xinh để cấm vào một bình hoa.
Nhưng trong lúc cô đang có nhã hứng và vui vẻ lại có người gọi đến, giọng nói của người đó khá quen thuộc: "Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi."
Cô biết kiểu gì cô ta cũng sẽ tìm đến cô, nhưng cũng đâu cần đúng lúc đến vậy, đáng lẽ cô đang cảm thấy vui, bây giờ thì không còn vui nổi nữa.
Cô ta hẹn cô đến một quán cà phê, khi cô đến thì cô ta đang nâng ly cà phê lên nhâm nhi, vô cùng nhã nhặn và thanh lịch.
Quả nhiên là người trong lòng của Mộc Phi, rất xinh đẹp cũng rất biết diễn.
Rõ ràng người hôm trước ở bệnh viện và người của hôm nay khác một trời một vực.
Có lẽ là cô ta sẽ không bao giờ để cho anh nhìn thấy gương mặt đanh đá và rắn rết này của mình.
Tình Xuyên hít một hơi thật sâu, cô đi đến ngồi đối diện cô ta.
"Đến rồi à? Tôi gọi cho cô một ly cà phê?"
"Không cần, tôi không uống cà phê.
Cô có gì cứ nói thẳng đi." Cô không muốn dài dòng, chỉ muốn ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề.
"Được, vậy tôi nói thẳng, cô tự biết khó mà lui đi, đừng đeo bám theo A Phi nữa.
Cô đừng nghĩ anh ấy mất trí nhớ rồi thì anh ấy sẽ yêu cô, không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.
Vì người anh ấy yêu là tôi." Từ Chỉ Giai lạnh mặt, vô cùng tự tin mà nói ra những lời này, chắc cô ta đã quên hôm đó ở bệnh viện cô ta đã bị Mộc Phi mở miệng đuổi.
Tình Xuyên không có phản ứng gì, cô chỉ cười nhạt: "Ồ!"
Cô ta cau mày: "Cô ồ gì?"
"Nếu tôi cứ mặt dày đeo bám thì sao? Cô làm gì được tôi? Hiện tại tôi vẫn còn là vợ anh ấy, ba mẹ anh ấy cũng rất thích tôi.
Tại sao tôi phải nhận thua trước cô?" Cô