Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng hơn, cô nghĩ Mộc Phi chắc cũng đã đi làm rồi.
Cô hớn hở đi xuống lầu: "Dì Trương, con muốn ăn mì xào hải sản."
"Sắp đến giờ cơm rồi còn muốn ăn mì?" Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Khi cô quay sang thì nhìn thấy anh đang ngồi ở thành sofa nhìn chằm chằm vào cô, làm cô giật bắn cả mình.
"Anh...!Sao anh còn chưa đi làm?"
"Hôm nay tôi không cần đi làm." Anh nói.
Từ khi anh mất trí nhớ, anh đã bắt đầu thường xuyên ở nhà, thậm chí sau khi tan làm còn trở về sớm, đúng là đổi tính đổi nết.
...
Trong giờ cơm, Mộc Phi cứ nhìn Tình Xuyên chằm chằm, nhìn đến mức khiến cô mất tự nhiên.
"Anh...!anh có cho người ta ăn không vậy?" Cô hơi ngượng ngùng, vành tai đã đỏ ửng.
Anh cười cười, sau đó gấp một ít thịt cho cô: "Ăn thêm đi, cô gầy lắm rồi."
Tình Xuyên khinh bỉ ra mặt, cảm thấy những việc anh làm là vô cùng nực cười: "Tôi gầy hay mập gì liên quan đến anh? Sao hồi trước không thấy anh quan tâm đ ến tôi vậy?"
"Không giống nhau." Anh nhàn nhạt nói, rồi lại tiếp tục gắp thức ăn cho cô.
Cô cũng chẳng thèm đôi co với anh làm gì, dù sao thì Mộc Phi trước kia và Mộc Phi khi mất trí nhất khác nhau thật.
Mộc Phi khi mất trí sẽ không hận cô, cũng không căm ghét cô, ít ra vẫn có thể cùng nhau nói chuyện.
...
Tối hôm đó, khi cô đang ngồi xem tivi thì có người gọi cho cô, Mặc Chấn Huy , chính là cái người hôm trước Ngu Yến giới thiệu cho cô, cô cứ tưởng cô và anh ta sẽ không bao giờ liên lạc nữa, vậy mà hôm nay anh ta lại chủ động liên lạc.
"Anh gọi cho tôi là có chuyện gì sao?"
"Không có gì, anh muốn hỏi em là đã ly hôn với chồng chưa ấy mà." Giọng anh ta như đang cười cợt, không nghiêm túc khiến cho Tình Xuyên nhất thời không biết nên tiếp tục nói gì.
Nhưng không đợi cô lên tiếng, anh ta đã nói tiếp: "Anh đùa thôi.
Em có rảnh không? Anh muốn mời em ăn bữa cơm."
"Sao lại tự nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm?" Cô nghi hoặc hỏi.
"Anh nghe Ngu Yến nói dạo này tâm trạng em luôn không tốt.
Không biết anh có vinh hạnh được cùng em tâm sự không? Em cứ xem anh như một cái thùng rác cũng được."
Cô