Sau bữa ăn tối và cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, Mặc Chấn Huy đã đưa Tình Xuyên trở về nhà với tâm trạng vô cùng lưu luyến.
Anh ta vẫn luôn muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cả chặn đường chẳng nói được lời nào.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cũng rất cảm ơn anh vì bữa tối.
" Cô vẫn cười vui vẻ, không muốn phải làm cả hai khó xử.
Khi cô định vào trong, Mặc Chấn Huy đã cất tiếng gọi: "Tình Xuyên!"
"Còn có việc gì sao?" Cô quay người lại, dưới ánh sáng mờ ảo, càng khiến người ta say mê không dứt.
"Nếu em có việc gì không vui có thể tìm đến anh, anh bằng lòng lắng nghe em nói.
" Dáng vẻ cười cợt của anh ta sớm đã biến mất, bây giờ cô chỉ nhìn thấy ở anh ta là một người đàn ông trưởng thành, chững chạc và si tình.
Cũng là một người đáng thương như cô.
Cô mỉm cười, khẽ gật đầu một cái: "Được.
"
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng, mái tóc cô tung bay trước làn gió nhẹ, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ và xinh đẹp.
Mặc Chấn Huy vẫn là có chút không cam tâm, người anh ta luôn muốn có được, nâng niu trong bàn tay, lại bị kẻ khác lạnh nhạt, đối xử tệ bạc như một món đồ bị vứt bỏ.
Chợt, anh ta nhìn về phía xa xa, có một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa nhìn về phía này.
Tuy trong đêm tối, không thể nhìn rõ gương mặt và biểu cảm nhưng dáng vẻ đó mang theo một cơn thịnh nộ và sát khí vây quanh.
Anh ta dường như có thể cảm nhận được ánh mắt đó như một con sói đang nhìn chằm chằm vào anh ta, lãnh lẽo và dự tợn như một trận cuồng phong.
Cùng là đàn ông, Mặc Chấn Huy như nhận được một tín hiệu gì đó, anh ta khẽ cau may, sau đó thả lỏng, mỉm cười với cô.
Mặc Chấn Huy nhỏ giọng: "Em nói hắn không yêu em, hay là chúng ta thử một chút xem sao.
"
Tình Xuyên nghiêng đầu, ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện chuyện gì thì anh ta đã vươn