Tuần sau, Mộc Phi đi công tác trở về, tối đó, cô nằm ở sofa đọc sách, còn anh thì nằm ở trên giường xem tài liệu trên máy tính.
Chợt, Tình Xuyên nhớ ra gì đó, cô lén lút nhìn anh, muốn hỏi rồi lại thôi, đến một lúc sau, hai ánh mắt bất chợt giao nhau, cô hơi lúng túng, vội vàng cầm cuốn sách lên tiếp tục đọc.
Nhưng mà...!
"Cô cầm ngược sách rồi kìa." Anh nhàn nhạt nói nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười lẫn sự châm chọc.
Tình Xuyên ngượng ngùng, cô vội vàng cầm lại sách, giả vờ đọc nhưng thật ra tai đã đỏ bừng, tim cũng đã loạn.
Mộc Phi phì cười, anh bỏ máy tính sang một bên, nhìn chăm chăm về phía cô: "Có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Bị nhìn thấy, lúc này Tình Xuyên mới bỏ sách xuống, cô ngồi ngay ngắn, ánh mới hơi lảng tránh, sau đó mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi...! nghe mẹ anh nói là anh biết đàn piano, cấp hai còn từng đạt giải nhất.
Tôi hơi tò mò...!nên là...!không biết...!có thể không?"
Cô nói có hơi không rõ ràng nhưng ý tứ trong gương mặt cô đã được biểu hiện rõ.
Cho dù bị từ chối thì cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng mà nếu thật sự bị từ chối, cô biết, bản thân nhất định sẽ không dễ chịu, sẽ buồn.
Vì vậy nên cô mới chần chừ không nói.
"Xem ra dạo này cô và mẹ tôi thân thiết với nhau quá ha? Nhưng mà mấy chuyện này tôi cũng đâu có nhớ." Anh nhún vai, thản nhiên nói.
Tình Xuyên chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt hiện lên một tia thất vọng: "Đừng nói với tôi là anh quên luôn cách đàn rồi nha?"
Mộc Phi mỉm cười, anh đi đến nắm lấy tay cô: "Đi theo tôi."
Nghe anh nói vậy, Tình Xuyên liền hớn hở, ngoan ngoãn đi theo anh.
Anh đưa cô đến trước cửa một căn phòng, hình như đây là phòng chứa đồ, bình thường cô cũng không để ý cho lắm.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra, khi anh mở đèn lên, ngoài những vật dụng linh tinh ra thì bên trong còn có một chiếc đàn piano được đặt ở một góc.
Anh nắm tay cô, dẫn cô vào trong, trên chiếc piano không có một hạt bụi nào, vô cùng sáng bóng, chắc chắn là dì Trương đã thường xuyên lau chùi cho nó, nếu không, chắc chắn bên trên đã được phủ