Mộc Phi hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt dài hẹp khẽ mở, kết thúc hồi tưởng lại quá khứ.
Anh quay đầu lại nhìn cô gái đang ngủ say, bất giác không kiềm chế được, đi đến đứng cạnh giường, muốn nhìn kĩ gương mặt cô hơn.
Anh nuốt nước bọt, lén lén lút lút như một kẻ xấu xa làm chuyện bất chính, bàn ta anh vươn ra, chần chừ một lúc, sau đó vẫn không kìm lòng được, vuốt v e mái tóc cô.
Anh cúi người xuống, nhẹ hôn lên trán cô, cảm giá lưu luyến khiến lòng anh rạo rực.
Đột nhiên, Tình Xuyên mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn anh.
Cơ thể Mộc Phi cứng đờ, anh đứng yên bất động.
Tình Xuyên "ưm" một tiếng, sau đó thì xoay người đi ngủ tiếp, có lẽ là vẫn còn ngáy đang ngủ.
Mộc Phi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó thì vội vàng rời phòng, đến phòng làm việc.
Tay anh đặt lên ngực trái của mình, nhất thời không hiểu vì sao lại loạn, cứ như một tên hèn nhát, chạy trốn rối riết khỏi cảm xúc kì lạ.
Anh cảm thấy bản thân mình điên rồi, vậy mà lại rung động với cô.
Rõ ràng người anh yêu chỉ có một mình Từ Chỉ Giai.
...
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô ngồi thẫn thờ trên giường một lúc, hình như là cô mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy Mộc Phi rất dịu dàng, còn hôn lên trán của cô, vô cùng ngọt ngào.
Kì lạ thật, sao cô lại mơ giấc mơ như vậy?
Một lúc sau, Tình Xuyên đi xuống lầu, nghe thấy vui thơm phức liền vui vẻ hỏi: "Hôm nay dì Trương lại nấu món ngon gì vậy? Thơm thật."
"Tôi phát hiện ra cô rất thích ăn nhỉ?" Anh đứng một bên, vừa cài tay áo, vừa nhìn cô nói.
Tình Xuyên quay đầu sang nhìn anh, thầm mắng một tiếng: "Sao anh còn chưa đi làm?"
"Dạo này tôi có cảm giác như cô đang trốn tránh tôi thì phải." Anh nheo mắt lại, từng bước từng bước đi đến chỗ cô.
"Tôi...! tôi có gì mà phải trốn? Hơn nữa, anh ở bên bạch nguyệt quang của mình mà vẫn còn hơi sức để ý đến tôi sao?" Cô bị anh dồn vào đường