Sau khi rời khỏi công ty, trợ lí đã đưa Mộc Phi và Tình Xuyên đến bệnh viện.
Tình Xuyên thì không sao, chỉ bị thương nhẹ và trật chân, còn Mộc Phi lại bị trật khớp vai, phải cố định lại.
Chắc chắn là rất đau cũng không dễ chịu nhưng lúc nào anh cũng mỉm cười nói với cô là không sao, còn trêu chọc cô là đồ ngốc.
Rốt cuộc thì ai mới là đồ ngốc chứ?
Tình Xuyên ngồi cạnh giường bệnh của anh, vẫn luôn thút thít: "Anh có biết lúc đó nguy hiểm cỡ nào không? Lỡ như không né được, sau đó...!sau đó..."
Cô nghẹn ngào không thể nói ra một lời hoàn chỉnh nhưng anh biết rõ cô chỉ đang lo lắng cho anh mà thôi.
Để cho cô phải đau lòng như vậy anh cảm thấy rất có lỗi, nhưng trong tình huống như vậy, cho dù có trở lại một ngàn lần anh cũng sẽ quyết định bất chấp tất cả lao về phía cô.
Thà rằng người bị thương là anh chứ anh không nỡ nhìn cô đau đớn, đó là điều mà anh không bao giờ làm được.
Lần này anh không mỉm cười, cũng không an ủi cô, anh kéo cô lại phía mình, đặt trán anh lên trán của cô: "Nếu anh thật sự biến thành một kẻ xấu xí, thương tích đầy mình, em sẽ không bỏ anh chứ?"
Tình Xuyên tức giận đấm vào ngực anh, không cho anh nói lời xui xẻo: "Anh bị điên rồi sao? Có phải anh chán sống rồi không?"
Mộc Phi nghiêm túc bắt lấy cổ tay cô, mặc dù là tay trái nhưng lực tay vẫn rất lớn, anh dùng ánh mắt cuồng si lẫn cầu xin nhìn cô, trước giờ anh chưa từng hèn mọn như vậy, cũng có thể nói, anh như biến thành một người khác.
"Nếu em không muốn rời đi, vậy thì em hãy ở bên cạnh anh cả đời đi, dùng thân báo đáp.
Nếu em không muốn, thì anh cũng có thể nguyện lấy thân mình bù đắp cho em.
Được không?" Lời nói chân thành, ánh mắt chân thực, đó là khi một người đàn ông đã yêu một người con gái thật lòng, yêu đến mức có thể hạ thấp bản thân đi cầu xin tình yêu của người con gái đó.
Thật ra trong cuộc tình này không thể nói ai đúng ai sai, cũng không thể dựa vào việc ai đến trước ai đến sau đó để lí giải, bởi vì tình yêu vốn dĩ là một bài toán khó.
Cưỡng cầu không được nhưng lại không nỡ buông tay, ích kỷ không muốn đối phương ở bên cạnh người khác mà không phải mình, lâu dần lâu dần nó không đơn thuần chỉ là yêu nữa, mà chính là chấp niệm in sâu trong tim.
Vì vậy...!anh và cô, còn có cả cô ta, vốn dĩ không có ai nợ ai cả.
Lúc đầu là do cô nhu nhược, cô cố