Một ngày nữa lại đến, mặt trời một lần nữa lại lên cao, ánh sáng chói mắt chiếu rọi qua ô cửa sổ khiến Tần Ý Vãn mơ màng mở mắt.
Cô lấy tay che đi tia nắng sáng chói, một lúc sau mới có thể thích nghi được, khi cô mở mắt ra một lần nữa, cô mới phát hiện trong phòng có người.
Nghiêm Thiên Dự đang đứng ở đầu giường quay lưng lại với cô, hình như là đang đeo cà vạt.
Chợt, anh quay người lại làm cô giật bắn người, sợ hãi lùi về sau.
Anh liếc nhìn cô một cái rồi cầm lấy chiếc áo vest khoác lên người cứ như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Chuyện tối qua..."
Cô còn chưa kịp nói gì với anh, anh đã gằn giọng lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương: "Tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cô, cũng sẽ không bao giờ cưới cô.
Cô đừng khiến tôi thêm ghê tởm nữa.
Tốt nhất là tránh xa tôi ra một chút."
"Ha!" Ý Vãn cười ra tiếng, cô vốn dĩ không cần anh phải chịu trách nhiệm, càng không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Rõ ràng anh có thể gặp nữ chính của đời mình, rõ ràng anh có thể cùng cô ấy sống hết đời còn lại.
Tại sao phải tìm đến cô?
"Cô cười gì?" Anh nheo mắt.
Cô đáp: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không lấy việc này ra để uy hiếp anh đâu.
Hơn nữa, tôi sẽ hủy hôn, nên anh cứ yên tâm đi, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Nghiêm Thiên Dự có chút bất ngờ trước ánh mắt kiên định của cô, xém nữa anh còn tin là thật.
Những nghĩ lại, cô là một người mưu mô như vậy, còn hay giận dỗi thì anh lại không tin, một chữ cũng không.
Anh cười nhạt: "Tốt nhất là vậy."
"Rầm!"
Khi cánh cửa đóng sập lại, ý chí mạnh mẽ của cô cũng đồng thời không trụ được nữa.
Thì ra đây chính là cái cảm giác bị người ta xem thường, ghét bỏ, thật sự...!vô cùng khó chịu, vô cùng đau lòng.
...
Tần Ý Vãn trở về nhà với tâm trạng u rũ, nhưng nơi đây không phải là một nơi giúp cô chữa lành, cứ có cảm giác gì đó rất lạ, rất xa cách.
"Ba mẹ tôi đâu rồi? Họ đi làm rồi sao?" Cô hỏi người hầu trong nhà.
Cô ấy đáp: "Sáng sớm ông bà chủ đã đi công tác rồi, nói là khoảng ba, bốn ngày sẽ về."
Đi công tác? Lại đi công tác? Còn đúng lúc như vậy?
Cô nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó thì đi một mạch lên lầu, cô trở về phòng, thẫn thờ ngồi trên giường.
Chợt, cô nhìn sang đầu giường, ở đó có hai bức ảnh, một là ảnh gia đình của cô lúc nhỏ, hai là ảnh của một cô bé và một cậu nhóc, cô bé cười rạng rỡ nắm lấy tay cậu bé đó, còn cậu bé đó thì mặt nhăn mày nhó vô cùng đáng ghét.
Lòng cô cảm thấy nặng nề, cô vội úp tấm ảnh kia xuống, không muốn nhìn thêm nữa.
Rõ ràng trước kia cô rất ghét nữ phụ nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại cảm thấy đồng cảm, còn cảm thấy cô ta rất đáng thương.
Nhưng mà cô đồng cảm với cô ta thì ai đồng cảm cho cô? Trong khi hiện tại cô đang hứng chịu hết thảy những gì mà cô ta gây ra.
Tần Ý