Tối hôm đó, Tần Ý Vãn đến quán bar, cô muốn chìm vào thế giới phức tạp ở nơi đây để quên đi sự bức bối ở trong lòng, giải toả tâm trạng.
Cô ngồi ở quầy rượu, gọi một ly whisky, giữa chốn ồn ào và náo nhiệt, cô như một kẻ đơn độc, một mình một ly rượu, nhâm nhi từng chút một.
Chợt, có một người đàn ông bước đến, anh ta ngồi ở bên cạnh cô, nhưng cô lại không có tâm trạng để tâm đến người đó, chỉ liếc mắt nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt được làm bằng vàng, bên trên có đính một hạt kim cương nhỏ, trị giá cũng không phải dạng vừa.
Đột nhiên, anh ta lên tiếng, ánh mắt nhìn cô đầy ý cười: "Không nhớ tôi?"
Ý Vãn nghi hoặc nhìn sang anh ta, lần này cô còn nheo mắt lại để ý rõ hơn, đến một lúc sau cô mắt ồ lên.
Anh ta là chàng trai bao hôm đó - Mã Khiên Vũ.
Cô cười khẽ: "Là anh?"
Anh ta tỏ ra vui mừng, nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên, hôn vào mu bàn tay cô: "Tôi rất vui vì cô vẫn còn nhớ tôi."
Anh ta hôm nay rất khác, trong bộ âu phục, anh ta như một người đàn ông lịch lãm, không ai có thể nhận ra anh ta là trai bao.
Thì ra một người có thể thay đổi nhiều như vậy chỉ với một thân phận khác.
Ý Vãn nhâm nhi ly rượu, cố tình nói lời trêu ghẹo: "Xem ra mấy phú bà kia rất cưng chiều anh nhỉ? Nhìn anh cứ như một tỷ phú."
Mã Khiên Vũ cười nhưng không nói, anh ta cũng gọi một ly rượu: "Sao lại uống rượu một mình? Có tâm sự sao?"
Nụ cười trên môi cô chợt tắt, cô uống nốt phần rượu còn lại trong ly, lại gọi một ly khác.
Anh ta lại nói: "Uống rượu không giúp cô quên được muộn phiền đâu, không những vậy còn rất khó chịu.
Tôi có cách đơn giản nhưng hữu hiệu hơn nhiều."
Anh ta ghé sát vào cô, ánh mắt dụ hoặc, nếu là người phụ nữ khác thì đã sớm bị anh ta quyến rũ mất rồi.
Cô dùng ngón trỏ, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, nhướng mày hỏi lại, giọng điệu đùa cợt: "Là cách gì?"
Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng di chuyển từ vành tai xuống cổ cô, cảm giác ngứa ngáy khiến cô hơi rùng mình.
Anh ta hỏi: "Cô thật sự muốn biết sao?"
Ý Vãn dường như nhìn ra được điều gì đó từ ánh mắt không nghiêm túc của anh ta, cô vội vàng hất tay anh ta ra, xoay người đi, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó cô dứt khoát nói: "Tôi không cần."
Mã Khiên Vũ khơi khựng lại một chút, rồi lại cười thành tiếng: "Cô có biết là cô rất đáng yêu không? Còn rất ngây thơ nữa.
Cô như này, đàn ông rất yêu đó."
Cô liếc nhìn anh ta: "Ai ngây thơ chứ? Tần Ý Vãn tôi mà ngây thơ?"
Anh ta nở nụ cười ma mị, trông cứ lạ lạ, miệng lẩm bẩm: "Thì ra cô tên là Tần Ý Vãn." Sau đó anh ta lại nói: "Đúng vậy, cô không ngây thơ nhưng vẫn nên