Thương Tình Xuyên trở về Thương gia, cô hít một hơi thật sâu sau đó mới dám bấm chuông.
Một lúc sau liền có người ra mở cửa, dì giúp việc nhìn thấy cô liền cau mày: "Tiểu thư? Sao cô về đây?"
Cô khó hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến bà ta chứ: "Đây là nhà too, tôi không thể về sao?"
Cô ta xách hành lý vào, đi lướt qua bà ta khiến bà ta giật mình, bà ta cảm thấy...!chỉ mới vài tháng không gặp sao cô đã thay đổi nhiều như vậy rồi.
Cũng còn bộ dạng khép nép, lo trước lo sau như ngày xưa nữa.
Cô hiên ngang bước vào trong trước ánh mắt của người làm trong biệt thự.
Lú nào ba của cô đang ngồi đọc báo ở sofa, còn mẹ cô thì ngồi gọt trái cây, cô hít một hơi thật sâu, gọi một tiếng: "Ba, mẹ, con về rồi."
Ba cô nhìn thấy cô liền bỏ tờ báo xuống cau mày, rõ ràng là không hoan nghênh: "Mày không ngoan ngoãn ở bên cạnh Mộc Phi đi, về đây làm gì?"
Mẹ cô không gọt trái cây nữa, gương mặt già nua hiện lên nét khó xử: "Nếu con về thăm ba mẹ thì cũng phải nói một tiếng chứ, để mẹ còn chuẩn bị nữa."
"Không cần phải chuẩn bị gì đâu, con sẽ về đây ở luôn, con cũng đã đem hành lý đến rồi." Cô thản nhiên nói, cô không tin, ông ta sẽ tàn nhẫn đến mức bỏ mặc con gái ruột của mình mà không lo.
Nhưng hình như cô sai rồi, cực kì sai luôn, ông ta đứng phắt dậy, tức giận quát: "Mày nói cái gì?"
Mẹ cô không biết làm thế nào, liền đi đến chỗ của cô: "Con...!rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Có phải con và Mộc Phi cãi nhau không?"
Cô mím môi, chần chừ một lúc rồi rồi mới hắng giọng, nói to rõ một lượt: "Con và Mộc Phi ly hôn rồi."
Sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi khiến cô có chút sợ hãi, lỡ như một lát nữa ông ta đánh cô thì sao? Nhưng mà đã đến bước đường này rồi, cô cũng không thể lùi bước, trở về cầu xin Mộc Phi đừng ly hôn nữa đó, chuyện đó là không thể nào.
"Mày nói lại tao nghe xem?" Ông ta trầm trọng, hơi thở đã bắt đầu không ổn định.
Cô bước lên một bước, siết chặt tay, to gan nói lại một lần: "Con và Mọc Phi ly hôn rồi."
"Chát!"
Vừa dứt lời, ông ta đã cho cô một cái tát, một chút nương ray cũng không có, khiến cô choáng váng, xây xẩm mặt mày, nếu không có mẹ cô đỡ cô thì e rằng cô đã ngã sấp mặt rồi.
Cô ấm ức trừng mắt nhìn ông ra, xem như là cô đã