Nghiêm Thiên Dự nới lỏng cà vạt, anh đẩy Ý Vãn xuống giường, hơi thở dồn dập phả vào cổ của cô.
Anh điêu luyện cởi bỏ chiếc váy của cô ra, tay sờ soạng lung tung khắp cơ thể cô, cắn nhẹ vào xương quay xanh của cô.
"Ưm..." Cô khẽ rên lên một tiếng: "Hôn...!hôn...!muốn hôn."
Anh nhếch môi, cúi người xuống gặm lấy bờ môi đỏ mọng của cô, cởi bỏ đi nội y của cô, bàn tay anh đặt ở bầu ngực căng tròn, mạnh bạo xoa bóp một cách không thương tiếc.
Đột nhiên, anh ngồi bật dậy, cởi từng cúc áo sơ mi rồi lại gấp gáp cúi người xuống ôm lấy cơ thể nhạy cảm của cô, liếm láp vành tai cô, cắn nhẹ vành tai cô.
"Ý Vãn...!cô giỏi lắm, rất biết cách hưởng thụ."
Lời nói của anh như là cơn gió ấm thổi vào tai cô, khiến cô không khỏi rùng mình, tay bấu chặt vào cánh tay của anh.
Nghiêm Thiên Dự nâng chân cô lên, ánh mắt đặt ở cái lỗ nhỏ đang khép mở ở giữa hai chân cô.
Ý Vãn đỏ mặt, cô vội che lại: "Đừng nhìn..."
Nhưng anh không nhưng nhìn chăm chú hơn mà còn sờ vào, vuốt ve nó, chậm rãi cho ngón ray vào,một ngón rồi lại hai ngón.
Cơ thể Ý Vãn co rút, gai mắt nhắm lại, cực lực kiềm chế âm thạnh vụn vỡ nơi cổ họng.
Nghiêm Thiên Dự cúi người xuống, chiếm lấy đôi môi đang mím chặt của cô, dùng lưỡi cạy miệng cô ra, tiến sâu vào trong khoang miệng cô, khiến cô như sắp ngạt thở.
Anh thở hắt ra: "Bên trong cô đang hút chặt lấy ngoan tay của tôi, không đợi nổi nữa à?"
Ngón tay anh đâm chọt nhanh hơn, làm cho âm thanh phát ra vô cùng xấu hổ.
Ý Vãn đỏ mặt, chợt, cô bạo gan choàng lấy cổ anh, giọng run run: "Đừng...!đừng dùng tay."
Khoé miệng anh cong lên, ngón tay rút ra khỏi cơ thể cô, gấp gáp tháo dây thắt lưng, cởi bỏ đi những thứ vướng víu.
Thứ kia như nhìn thấy được ánh sáng mà ngóc đầu dậy, trông như rất cứng.
Ý Vãn nhìn thứ đó chằm chằm, chân vô thức khép lại, có chút sợ hãi, cô không nghĩ thứ như vậy trước kia đã từng cho vào cơ thể mình.
Sao mà được chứ?
"Sợ rồi?" Anh nhìn xô bằng ánh mắt biến thái, giọng nói đầy ý trêu đùa: "Không phải cô nói không muốn dùng tay sao? Hửm?"
Anh tiến đến, cầm theo thứ đó, thô bạo tách hai chân cô ra, để thứ đó ma sát bên ngoài nơi tư mật, cho vào rồi lại rút ra, liên tục khiến cô run rẩy, sợ hãi.
Ý Vãn căng thẳng, cô gắt gao bấu chặt vào ga giường, đôi mắt ẩm ướt nhìn anh.
Nghiêm Thiên Dự lại cúi người xuống chiếm đoạt lấy bờ môi ngọt ngào của cô, phân tán sự chú ý của cô.
Sau đó, đột ngột cho vào.
"Á..."
Anh thở hắt ra, cảm giác sướng đến phát điên: "Tôi động đây."
"Không...!đừng...!chờ chút." Giọng cô nức nở, sợ hãi bám vào người anh, bên dưới thít chặt.
"Hự! Đừng siết chặt như vậy, thả lỏng một