Tối hôm đó, Mộc Phi ở trong phòng xem tài liệu, Tình Xuyên vì sợ làm phiền đến anh nên không dám lên tiếng, cũng dám gây ra tiếng động lớn, vì bình thường anh rất ghét người khác làm phiền anh khi anh làm việc, những lúc như vậy anh sẽ rất tức giận.
Tình Xuyên đi đến tủ lấy chăn và gối đem lại sofa, không ngờ lại bị anh nhìn thấy, anh cau mày: "Em làm gì vậy?"
Cô lo lắng ôm chặt lấy chiếc gối của mình: "Có phải là em làm phiền đến anh rồi không? Hay là để em đi xuống lầu?"
Mộc Phi để tài liệu sang một bên: "Không phải, anh không có ý đó, ý anh là tại sao em lại ngủ sofa?"
Tình Xuyên hơi ngơ ra: "Em...!tại sao em lại không được ngủ sofa."
Anh thở dài, bất lực mỉm cười: "Em lại đây!"
Cô ôm theo chiếc gối của mình chầm chầm đi đến chỗ của anh, còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị anh kéo về phía mình, để cô dựa đầu vào ngực anh.
"Sau này không được ngủ sofa nữa." Anh ôm lấy cô, hít hà mùi hương dịu nhẹ trên người cô.
"Em...!sợ làm phiền anh làm việc." Cô nhỏ giọng.
"Không sao, anh không cảm thấy phiền, hay là giờ anh đọc sách cho em nghe nhé!" Anh nói.
Cô ngửa đầu về sau nhìn anh, mỉm cười gật đầu.
Mộc Phi dùng một tay cầm sách còn một tay thì ôm lấy cô, cùng cô đọc sách, cằm cứ cạ cạ trên đỉnh đầu cô, thỉnh thoảng coi cô là một đứa trẻ mà hôn chụt chụt vào má.
Giọng của anh trầm ấm rất dễ nghe, còn rất quyến rũ, cho dù có nghe bao lâu cô cũng không thấy chán.
Còn có cả vòng tay ấm áp của anh nữa, thật sự khiến người ra không nỡ rời xa.
"Tình Xuyên, em nói xem, tại sao có nhiều người có tất cả nhưng lại không thấy đủ vậy chứ? Rõ ràng chỉ cần ở cạnh người mình yêu, chỉ cần có một gia đình hạnh phúc vậy là đủ rồi không phải sao?" Mộc Phi thì thầm nhưng đáp lại chỉ có tiếng thở đều của cô.
Anh mỉm cười, chọc chọc vào má cô: "Sao lại ngủ rồi? Anh đọc sách nhàm chán như vậy à?"
Anh gấp cuốn sách lại để lên chiếc tủ đầu giường, sau đó đặt cô xuống, tay anh đan lấy tay cô, vẫn luôn nhìn cô không nỡ rời mắt.
"Anh sẽ không bao giờ để em phải đau lòng vì anh nữa, cũng không để em phải cô đơn một mình.
Anh sẽ luôn là người hùng của em, bảo vệ em, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ chống đỡ cho em, chỉ cần em tin anh, dựa dầm vào anh thôi." Anh hôn lên mu bàn tay của cô, chầm chậm tiến đến hôn lên mi mắt của cô.
Hiện tại, cô chính là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn bảo vệ, dùng cả đời để chăm sóc, cô chính là ánh trăng soi sáng cho anh giữa đêm đen tối tăm.
Là cô, chính cô đã mang đến cho anh tình yêu và sự chân thành, cũng chính cô đã dạy cho anh cách yêu một người.
Bây giờ đã đến lượt của anh cho cô cảm nhận tình yêu và một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn mà cô luôn mơ ước.
Anh sẽ biến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
...
Ngày hôm sau, Mộc Phi quyết định không đến công ty mà đưa cô ra ngoài hẹn hò.
Đây cũng là lần đầu tiên anh và cô chính thức hẹn hò.
Từ khi kết hôn cho đến nay anh và cô rất ít khi ra ngoài cùng