Chữ ‘ngoan’ này, cô biết ý anh là cô khá hướng nội ít nói, nhưng cả ngày nay cô đều bị chữ này làm phân tâm.
Mấy ngày sau đó, cô luôn nghĩ về Lý Ngật Chu như sáng nay, và luôn mong chờ chuyện đến nhà anh làm bài tập vào cuối tuần.
Thời gian trôi qua từng ngày, đã đến thứ bảy.
Sau khi ăn xong bữa trưa hôm nay, cô nhận được tin nhắn của Hứa Đình Ưu, nói mười phút nữa gặp ở cửa.
Vì vậy, lòng Phương Nam Chi vừa bình tĩnh được mấy ngày lại trở nên căng thẳng, trạng thái này khiến cô nghi ngờ liệu mình có thể học tập thật tốt khi đến nhà anh hay không, nhưng cô không nỡ nói không đi.
“Phương Liễu Liễu! Nhanh lên, chờ cậu hai phút rồi, sao chậm rì rì thế!” Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Hứa Đình Ưu đang vẫy tay với mình ở cách đó không xa.
“Đến đây!” Phương Nam Chi vội vàng bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh cô ấy.
Vừa rồi ở nhà, cô đã ngắm mình trước gương vài lần, xác định không có vấn đề gì mới đi ra, nên mới làm chậm trễ một chút thời gian.
“Đã chậm rồi thì chậm một chút, ước gì có người đến muộn, để lát nữa tôi có thể đến nhà anh Ngật Chu.” Hứa Nguyên Hạo nói với vẻ mặt ủ rũ.
Hứa Đình Ưu: “Vậy sao em không tự đến muộn đi.”
Hứa Nguyên Hạo: “Em nào dám!”
Hứa Đình Ưu khẽ hừ một tiếng: “Đã sợ anh Ngật Chu như thế, mà lúc trước em còn dứt khoát bảo mẹ thuê gia sư.”
Hứa Nguyên Hạo trợn mắt: “Mời gia sư thì phải ở trong nhà, mẹ còn nhìn chằm chằm chúng ta, còn không bằng đến nhà anh Ngật Chu đâu. Tuy anh ấy cũng rất đáng sợ, nhưng ít ra không ở dưới mắt mẹ.”
Hứa Đình Ưu cũng biết điều này, nếu không lúc trước cô ấy đã không dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lý Ngật Chu và Hứa Nguyên Hạo, nhưng sau đó cô ấy vẫn cố ý dỗi em trai hai lần.
Phương Nam Chi ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả: “Đáng sợ á?”
Hứa Đình Ưu thở dài: “Quên nói với cậu, anh Ngật Chu rất nghiêm khắc, lúc dạy người khác cũng hà khắc, bọn tớ từng bị anh ấy kèm hồi cấp hai.”
Hứa Nguyên Hạo gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, nếu đề đó đã dạy mà vẫn làm sai, anh ấy sẽ mắng cậu. À, còn có nếu không nghiêm túc nghe giảng, anh ấy cũng sẽ mắng cậu.”
Phương Nam Chi: “…”
Cô vẫn không thể tưởng tượng nổi.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, khoảng mười phút sau, cuối cùng cũng tới cửa nhà Lý Ngật Chu.
Cửa nhà anh không khóa, Hứa Đình Ưu và Hứa Nguyên Hạo ngựa quen đường cũ nghênh ngang đi vào, Phương Nam Chi đi theo phía sau, sau khi vào cửa cô không nhịn được nhìn ngó xung quanh.
Nhà Lý Ngật Chu ở cùng khu phố với họ, lẽ ra bố cục phải giống nhau, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện, nhà anh rất khác so với nhà của họ, bất kể là thiết kế hay bố trí.
Có lẽ, lúc nhà anh trang hoàng đã phá bỏ một ít tường rồi xây thêm tường mới.
Về phần biệt thự, hai nhà bọn họ đều mang phong cách châu Âu sang trọng, còn nhà của Lý Ngật Chu lại mang phong cách cổ điển kiểu Mỹ.
Phòng khách rất lớn, lấy màu cà phê làm chủ đạo, ánh sáng xuyên qua cửa kính lớn sát đất chiếu vào trên sàn nhà, lãng mạn, lại có cảm giác lười biếng của buổi chiều.
Màu đen là màu phụ, lò sưởi trong tường, sô pha, ngăn tủ… Kết cấu màu sắc gây cảm xúc rất mạnh, lúc bước vào giống như đi vào phim trường của một bộ phim điện ảnh, như thể đó là nơi ở của nhân vật chính nào đó.
Toàn bộ nội thất đều được thiết kế phong phú, lại gần với sinh hoạt, không hổ là nơi ở của người làm kiến trúc sư.
Lúc Phương Nam Chi đang quan sát cẩn thận, có tiếng bước chân vang lên chỗ cầu thang, cô nhìn sang thì thấy Lý Ngật Chu đang đi xuống.
Hơi ấm tràn ngập căn phòng nên anh chỉ mặc một chiếc áo thun dài cổ tròn màu trắng và quần tây màu xám đậm, tóc anh chắc là vừa gội rồi sấy qua, hơi lòa xòa, có vài sợi rủ xuống trán.
Nam sinh ở độ tuổi vừa thiếu niên vừa trưởng thành, có sự thành thục nhưng lại có chút cảm giác bồng bột của tuổi trẻ, rất mâu thuẫn, nhưng ở trên người anh lại đặc biệt thu hút.
“Đến rồi à.” Anh đi xuống, đứng ở trước mặt họ, chỉ tay về phía thư phòng: “Vào đi, trước tiên lấy bài tập tuần này ra, với cả mấy bài kiểm tra gần đây nhất nữa.”
Hứa Nguyên Hạo đặt mông ngồi xuống sô pha: “Vừa tới đã bắt đầu rồi, anh Ngật Chu, hay là chúng ta ăn ít trái cây, nghỉ ngơi một chút trước?”
Lý Ngật Chu liếc mắt nhìn cậu ta: “Đừng để anh nói lại lần thứ hai.”
Rõ ràng anh không nặng giọng, nhưng ánh mắt kia ẩn chứa một chút sự sắc bén không tên.
Phương Nam Chi căng thẳng trong lòng, theo bản năng trở nên nghiêm túc.
Hứa Nguyên Hạo phản ứng còn nhanh hơn, cậu xách cặp lên, chạy về phía thư phòng nhanh như chớp.
Hình như cô đã biết anh nghiêm khắc sẽ là như thế nào.
Thư phòng rất lớn, có một cái bàn làm việc dài, kê thêm vài cái ghế dựa vào, đủ cho ba người bọn họ ngồi xuống.
Sau khi ba người ngồi thành một hàng, Lý Ngật Chu mới đi vào, đầu tiên anh cầm bài thi của Hứa Nguyên Hạo nhìn một lát, rồi tới Hứa Đình Ưu, sau khi xem xong thì nhíu mày.
Khi anh đi đến chỗ Phương Nam Chi theo thứ tự, cầm bài thi xem, người sau không dám tỏ ra tức giận, chỉ dám lén lút đánh giá sắc mặt anh. Tuy rằng thành tích của cô không tính là kém ở chỗ này, nhưng ở trước mặt Lý Ngật Chu, cô không có chút tự tin nào cả.
“Phương Nam Chi, em đi theo anh ra ngoài làm bài.” Anh đặt bài thi xuống, đột nhiên nói.
Phương Nam Chi: “Dạ?”
Lý Ngật Chu: “Trình độ của em hoàn toàn khác hai người bọn họ, em ra ngoài làm bài tập trước, anh cho bọn họ học bù, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến em. Đợi lát nữa bọn họ học xong rồi, em có chỗ nào không hiểu thì mang ra đây, anh sẽ dạy một mình em.”
Phương Nam Chi sửng sốt, bị hai chữ “một mình” làm cho giật mình, một lúc sau mới khô khan nói: “Em không sao… Không cần dạy cũng được, tự em làm là được rồi.”
Lý Ngật Chu nói: “Thành tích em khá tốt, không phiền phức.”
Nói xong, anh nhìn về phía đôi chị em kia: “Hai người này mới là phiền phức.”
Cuối cùng, Phương Nam Chi ngồi một mình ở bàn làm việc bên ngoài làm bài tập.
Lý Ngật Chu thì dạy hai người kia trong thư phòng, cửa bị kẹt một nửa, mơ hồ có thể nghe được âm thanh.
Lúc đầu cô hơi phân tâm, nhưng sau đó lại nghĩ không thể để Lý Ngật Chu cảm thấy cô không ngoan ngoãn làm bài tập, nên cô tập trung làm bài.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, cô làm xong hai môn tiếng anh và toán, nhưng bài thi toán cuối cùng có một câu hỏi lớn cô chưa làm được.
“Cách nghĩ không đúng.” Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ phía sau.
Phương Nam Chi run lên, lập tức quay đầu lại, vừa rồi cô nghĩ đề quá nghiêm túc, nên không phát hiện Lý Ngật Chu đã ra khỏi thư phòng, đến phía sau cô.
“Dạ?”
Lý Ngật Chu chỉ tay vào câu hỏi lớn cuối cùng: “Bắt đầu từ chỗ này, cách nghĩ sai rồi.”
Phương Nam Chi nhìn vào chỗ anh chỉ, cô đã làm câu hỏi lớn này lần thứ hai nhưng vẫn chưa giải ra, nên cô hơi xấu hổ.
“Cần anh giảng cho em không?”
Phương Nam Chi khó khăn nói: “… Có được không ạ?”
Lý Ngật Chu kéo một cái ghế dựa tới, ngồi ở bên cạnh cô, tùy ý nói: “Dì Hoàng bảo em tới đây chính là để em hỏi các vấn đề, không có gì là không thể, đưa giấy nháp cho anh.”
“Dạ.”
Anh cầm lấy giấy bút, cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu tính toán.
Khoảng cách khuỷu tay của họ là hai nắm tay, nhưng đối với Phương Nam Chi thì đã quá gần, cô thậm chí không dám nhìn
anh, mà chỉ nhìn chằm chằm vào giấy nháp của anh để mình tập trung tinh thần.
Rất nhanh, cô nhìn thấy toàn bộ ý của câu hỏi lớn kia đều được anh viết ra.
Còn chưa đến mười phút.
“Dựa theo cái này, em tính lại một lần nữa xem.” Lý Ngật Chu biết thành tích môn toán của cô tốt, nên anh không viết hết các bước giải, nghĩ là cô đọc xong là có thể hiểu.
Quả nhiên, sau khi Phương Nam Chi xem giấy nháp của anh, không bao lâu liền tính được.
“Tốt.” Lý Ngật Chu dựa người về phía trước, hai tay đặt ở trên mặt bàn: “Lấy bài tập tiếng anh ra đi.”
“Đây là đáp án ạ?”
Lý Ngật Chu: “Ừ.”
Phương Nam Chi ngạc nhiên vì anh chắc chắn như vậy, chẳng lẽ thiên tài đều là vừa nhìn đã biết đáp án?
Hình như Lý Ngật Chu nhìn ra cô suy nghĩ cái gì, buồn cười nói: “Năm anh lớp 10 từng làm bài thi này rồi.”
Đôi mắt Phương Nam Chi càng trợn tròn vì ngạc nhiên: “Lâu như vậy anh còn nhớ rõ đáp án sao?”
Lý Ngật Chu: “Không nhớ rõ, nhưng em ra đáp án là ba phần tư, cũng không phức tạp, nếu như cách nghĩ không sai, có lẽ là chính xác.”
“… Ồ.”
Vốn dĩ, cô không nghĩ đến chuyện nhờ anh dạy cô cái gì, nhưng bây giờ anh bảo cô lấy bài tập tiếng anh ra để kiểm tra, tuy hơi lo lắng nhưng cô vẫn làm theo.
Ở thị trấn nơi Phương Nam Chi sống khi còn nhỏ, cô không được tiếp xúc với tiếng anh từ nhỏ, mà bắt đầu từ lớp ba, ở đó không có thiết bị để nghe và đọc theo, vì vậy nền tảng của cô luôn kém.
Lý Ngật Chu thì khác, bố mẹ anh đều có thể nói tiếng anh, để anh có môi trường song ngữ từ khi còn nhỏ, mẹ anh còn mời riêng một quản gia người nước ngoài, hơn nữa anh cũng thường cùng bố mẹ ra nước ngoài, có thể thường xuyên tiếp xúc với người nước ngoài, nên nền tảng của anh không có khả năng kém.
Sau khi nhanh chóng xem qua bài tập của cô một lần, anh dễ dàng chỉ ra một số lỗi sai.
“Tiếng Anh không có bất kỳ kỹ xảo nào cả, chỉ cần trau dồi các từ vựng, nghe và nói nhiều hơn. Đối với các kỳ thi, việc ghi nhớ từ vựng khá quan trọng.” Lý Ngật Chu nói.
Phương Nam Chi xấu hổ vì mình làm sai quá nhiều, rầu rĩ ừ một tiếng.
“Đừng nản lòng, có nền tảng từ vựng tốt sẽ theo kịp. Anh sẽ nói cho em đáp án chính xác của những câu hỏi này trước, và tại sao em làm sai.”
Hứa Đình Ưu và những người khác nói rất đúng, lúc này, Lý Ngật Chu nhìn qua thật sự rất nghiêm túc, khác hoàn toàn bộ dáng tươi cười thường ngày của anh.
“Vâng, em cảm ơn.” Phương Nam Chi ngồi nghiêm chỉnh.
Lý Ngật Chu nghiêng người, trên tay cầm bút chỉ vào chỗ cô làm sai ở câu hỏi đầu tiên: “Cái này, One of the requirements for a fire is that the material…”
Dù sao cũng là giảng bài nên anh hơi cúi người về phía cô, ở khoảng cách này, hơi thở của anh trở nên gần hơn, mùi hương cũng vậy.
Phương Nam Chi ngửi được một mùi hương rất dễ chịu, giống như tuyết tùng trên núi, mát lạnh, sạch sẽ. Nhưng rất có khả năng là trước đó trong nhà thắp hương nên bị dính một chút lên quần áo của anh, vì rất nhạt, như có như không, nếu không phải ở khoảng cách này, có lẽ không ai có thể ngửi được nó.
Mà lúc anh nói tiếng anh nghe cũng rất hay, giống như cô được nghe phim điện ảnh Mỹ vậy, rất trong sáng.
Cuối cùng, Phương Nam Chi không nhịn được nghiêng mắt liếc anh một cái, lúc nhìn đến mặt anh, cô lập tức thu tầm mắt lại.
Lớn mật lại nhút nhát, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“… Cho nên, đề này chọn B, chứ không phải A, hiểu chưa?” Lý Ngật chu phân tích xong, hỏi cô.
Ánh mắt Phương Nam Chi đã chuyển qua bài thi, cô ấp úng nói: “Hiểu, hiểu rồi.”
Lý Ngật Chu nhìn cô một cái: “Thật sự hiểu rồi?”
Chỉ vì nhìn anh một cái mà không nghe được bản chất, Phương Nam Chi hoàn toàn không hiểu.
Cô nắm chặt tay, nhớ tới lời Hứa Nguyên Hạo nói cách đây không lâu, lúc anh giảng đề nếu không nghiêm túc nghe, anh sẽ tức giận, sẽ mắng người.
Sau lưng lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng, cô nghiêng mắt nhìn anh, cực kỳ căng thẳng, lại không dám nói dối: “Em… Có thể, có thể không hiểu sao?”
Lý Ngật Chu sửng sốt.
Nữ sinh trước mắt nhút nhát sợ sệt, mím chặt môi, mắt lấp lánh nhìn anh, tựa hồ rất sợ hãi.
Anh giảng đề rất đáng sợ sao?
Lý Ngật Chu hơi khó hiểu, lại cảm thấy lời này của cô rất buồn cười.
Không hiểu thì không hiểu, nói có thể không hiểu hay không là cái gì?
Cô gái này sao có thể ngoan ngoãn như vậy.
“Em có thể, đương nhiên có thể.” Lý Ngật Chu vừa nói vừa không nhịn được cười, một tay lười biếng chống lên mặt, bả vai run run hai cái, nói: “Không hiểu thì nói, anh có thể giảng lại cho em một lần nữa.”
Phương Nam Chi bị anh cười đến mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không dám động: “Vâng…”
Lần này Lý Ngật Chu nói chậm hơn, nhưng đề này cũng không khó, vừa nãy Phương Nam Chi không nghiêm túc nghe cho nên mới không tiếp thu được, lần này nghe cẩn thận nên đương nhiên hiểu, cô vội vàng gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Vậy em trở về ghi nhớ hai từ này, lần sau sẽ không sai.”
Phương Nam Chi: “Vâng.”
“Chúng ta chuyển sang đề tiếp theo nhé?”
“Dạ.”
Không mất quá nhiều thời gian để giảng cho Phương Nam Chi những đề tiếp theo, cô học rất nhanh, chỉ cần cho cô đầu đề là cô có thể biết được mình sai ở đâu, vì sao lại sai.
Lý Ngật Chu nhanh chóng giảng xong toàn bộ bài tập cho cô.
“Nghỉ ngơi chút đi, em muốn ăn trái cây gì? Anh đi lấy cho em.”
Vừa nói anh vừa đứng dậy đi về phía nhà ăn, Phương Nam Chi không muốn làm phiền anh, nên vội vàng đi theo: “Không cần đâu, tự em làm được rồi… Không phải, em muốn nói, em không ăn trái cây.”
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
Anh quay người lại.
Phương Nam Chi hơi hoảng, cô không ngờ anh đột nhiên quay người lại hỏi cô, theo quán tính cô trực tiếp đụng phải anh.
“A…”
Cứng.
Phương Nam Chi nhận ra điều gì đó, nhanh chóng lùi lại: “Em xin lỗi!”
Ánh mắt của cô bắt đầu lấp lánh, lại sợ hãi?
Lý Ngật Chu thật sự cảm thấy rất thú vị, rũ mắt nhìn cô, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười: “Hỏi em một chuyện.”
“Dạ?”
“Anh rất đáng sợ sao?”